Nghe thấy Diệp Hướng Ngu nhắc đến giao hẹn năm năm, nụ cười của Diệp Tuy nhạt dần.
Giao hẹn năm năm… Năm đó, trước khi nàng được gả cho Uông Ấn, cha nàng và anh trai, chị gái của nàng từng có giao hẹn năm năm với Uông Ấn. Tất nhiên là nàng biết rõ chuyện đó.
Có điều, tại sao anh trai nàng lại nhắc đến chuyện đó vào thời điểm này?
Không biết vì sao, bị em gái mình nhìn chăm chăm như vậy, Diệp Hướng Ngu cảm thấy giật mình, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh nói: “Năm ấy, chúng ta đã nói rõ với Uông đốc chủ là trong vòng năm năm, nếu ca có thể trở thành phó tướng quân của Nghi Loan Vệ thì sẽ đón muội ra khỏi phủ nhà họ Uông. Bây giờ muội nghĩ thế nào về sự giao hẹn này?”
Diệp Hướng Ngu không phải là kẻ ngu ngốc. Thật sự thì hắn còn thông minh hơn rất nhiều người, nếu không đã không văn võ song toàn hơn người.
Khi nhìn thấy Diệp Tuy vào mấy ngày trước, khi nhìn thấy sự ăn ý giữa nàng và Uông Ấn, Diệp Hướng Ngu liền biết bản thân đã phát hiện ra điều gì.
Mọi hành động, cử chỉ giữa em gái hắn và Uông Ấn, ánh mắt hai người họ nhìn nhau, cùng với cả sự ăn ý không cần phải nói ra giữa họ đều cho thấy một sự thật rõ ràng:
Giữa nàng và Uông Ấn không khác gì những đôi vợ chồng khác.
Bản thân Diệp Hướng Ngu là người đã lập gia đình, sao lại không biết giữa vợ chồng là như thế nào? Cái cảm giác rõ ràng là có rất nhiều người đang có mặt ở đây, nhưng bọn họ lại không thể nào xen vào giữa hai người, cái cảm giác hai người đã tự tạo thành một thế giới riêng quả thật quá rõ ràng.
Điều này khiến Diệp Hướng Ngu kinh ngạc, lại khiến hắn nghi hoặc:
Uông Ấn… Uông Ấn là hoạn quan, nói đến cùng thì chuyện gì đang xảy ra giữa Uông Ấn và Diệp Tuy vậy?
Trong mấy ngày qua, Diệp Hướng Ngu chú ý sát sao đến tình hình của phủ nhà họ Uông, không chỉ quan tâm tới kết quả của Uông Ấn mà còn muốn biết rốt cuộc A Ninh sẽ như thế nào.
Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, hắn vẫn đến phủ nhà họ Uông để nói với A Ninh về giao hẹn năm năm hồi đó.
Trước khi tới đây, hắn nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong vài năm nay, nghĩ về sự giúp đỡ của Uông Ấn đối với gia đình bọn họ, và nghĩ đến những gì bọn họ sẽ bị liên lụy bởi Uông Ấn.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, Diệp Hướng Ngu vô cùng biết ơn Uông Ấn, cũng kính trọng phẩm chất đạo đức của Uông Ấn, lại càng khâm phục những công lao và thành tích Uông Ấn đã làm cho nước nhà.
Thế nhưng biết ơn và khâm phục là một chuyện, còn việc A Ninh gả cho Uông Ấn lại là chuyện khác.
Diệp Hướng Ngu vẫn luôn ghi nhớ trong lòng về giao hẹn đó, đồng thời không ngừng nỗ lực vì điều này.
Sự căm giận và bất lực cùng với nỗi buồn khi phải trơ mắt nhìn em gái gả cho người ta năm ấy luôn luẩn quẩn trong lòng Diệp Hướng Ngu. Hắn muốn là một người anh trai tốt, muốn thực hiện giao hẹn này.
Song, giao hẹn này có thật sự là điều A Ninh muốn hay không?
Khi nghĩ đến giao hẹn năm năm, Diệp Hướng Ngu cũng nhớ lại những lời Diệp Tuy đã nói trước khi lấy chồng.
A Ninh đã kiên quyết nói trước mặt mẹ rằng, gả cho Uông Ấn là tâm nguyện của nàng, là điều mà trái tim nàng mong muốn.
Trước kia, Diệp Hướng Ngu vẫn luôn không hiểu được những lời nói đó. Nhưng sau khi thấy Diệp Tuy trở nên hoạt bát vui tươi trở lại, hình như trong lòng hắn đã hiểu ra điều gì đó.
Bất luận là năm đó hay bây giờ thì Uông Ấn vẫn là người mà Diệp Tuy mong đợi sao? Dù cho Uông Ấn là một hoạn quan.
Diệp Hướng Ngu hồi nhỏ đã như ông cụ non, chị gái lớn kiên quyết vào cung để bảo vệ Tam phòng bọn họ, khiến hắn biết được cảm giác bất lực từ tấm bé.
Sau đó, em gái hắn lại vì Tam phòng bọn họ mà không thể không gả cho một hoạn quan, nỗi bất lực lại càng thêm chồng chất lần nữa. Vì thế, hắn cũng giống như cha mình, vô cùng kiên định với con đường phía trước, mục tiêu chính là trở thành phó tướng quân của Nghi Loan Vệ.
Để sớm đón em gái hắn rời khỏi phủ nhà họ Uông.
Diệp Tuy nhìn chằm chằm vào anh trai của mình, trái tim không ngừng chìm xuống, lộ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc. Nàng hít một hơi thật sâu rồi mới nói: “Vậy thì sao? Ca, ca cảm thấy hiện giờ chính là thời điểm tốt nhất để thực hiện giao hẹn năm năm sao?”
Bỗng nhiên nỗi bi thương lập tức dâng lên trong lòng nàng, khiến vẻ rạng rỡ trên người nàng cũng vì thế mà trở nên ảm đạm.
Đúng vậy, nay Uông Ấn đã bị cách chức và bị giam lỏng. Nếu cha và anh trai nàng muốn đón nàng đi thì hiện tại chính là thời cơ tốt nhất.
Uông Ấn đang bị hoàng thượng trừng phạt, đang phải chịu tội, không có khả năng để chống lại cha và anh trai nàng. Nếu họ dứt khoát muốn dẫn nàng đi thì bên phía hoàng thượng chắc chắn cũng rất bằng lòng.
Suy cho cùng, bất cứ ai cũng sẽ không bỏ qua cơ hội khiến Uông Ấn không được thoải mái.
Nghe thấy câu hỏi của Diệp Tuy, Diệp Hướng Ngu hoảng hốt, cũng hít một hơi thật sâu rồi thở dài, đáp: “A Ninh, muội hiểu nhầm rồi… Ca không có ý đó. Tình hình bây giờ của nhà họ Uông đang như thế này, sao ca có thể yêu cầu thực hiện giao ước kia cho được?”
Hắn nhìn em gái mình, chậm rãi nói: “A Ninh, ca chỉ muốn muội có thể vui vẻ… Hồi đó, chúng ta không có bản lĩnh ngăn cản thì hiện tại cũng sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Ca chỉ muốn biết, rốt cuộc muội và Uông đại nhân là thế nào?”
Em gái của hắn lo lắng cho Uông Ấn nên vừa rồi mới dâng lên sự bi thương và ngờ vực này, điều đó ít nhiều khiến hắn cảm thấy hơi buồn trong lòng.
Cho dù đã bốn năm không gặp, A Ninh cũng không thể nghĩ về bản thân hắn như thế chứ?
Nhìn thấy nét mặt của Diệp Hướng Ngu, Diệp Tuy mới bừng tỉnh, sắc mặt bỗng chốc trở nên đỏ bừng: “Ca, muội xin lỗi, muội không nên… không nên nghĩ ca như vậy…”
Nàng dừng lời, đúng là nàng đã nghĩ như thế trong khoảnh khắc, nhưng không phải là chất vấn thái độ làm người của anh trai mình, mà là… vấn đề của bản thân nàng.
Bởi vì những lời này mà hai anh em họ liền trở nên im lặng. Cuối cùng Diệp Tuy nói trước: “Ca, có một chuyện muội nên nói cho ca biết. Có lẽ có hy vọng giải được chất độc trong người đại nhân.”
“Cái gì?” Diệp Hướng Ngu liền đứng bật dậy, đôi mắt mở to, cảm thấy không thể tin được.