Nhìn thấy niềm vui không hề che giấu trên khuôn mặt anh trai mình, trong lòng Diệp Tuy dâng lên nỗi xấu hổ, dường như sắp không nói được nên lời.
Diệp Tuy không trả lời Diệp Hướng Ngu mà áy náy nói: “Ca, muội xin lỗi, muội sai rồi…”
Diệp Hướng Ngu hơi sửng sốt, sau đó liền nói: “A Ninh, muội không cần phải như vậy, là cách nói của huynh không đúng. Trong tình huống như thế này, ai cũng có thể nghĩ thế, điều này không quan trọng. Muội mau nói cho ca biết, muội nói có thể giải được chất độc là có ý gì?”
Đối với Diệp Hướng Ngu mà nói, chỉ có một lí do khiến hắn ngăn cản em gái mình gả cho Uông Ấn, đó là bởi vì Uông Ấn là hoạn quan.
Đúng vậy, hắn không sợ khi phải thừa nhận, nếu một người đàn ông ngay cả “chuyện vợ chồng” cơ bản nhất này mà cũng không làm được thì còn nói gì đến hạnh phúc?
Hắn hoàn toàn không ngờ còn có khả năng đó, nếu giải được độc trong người Uông Ấn thì Uông Ấn sẽ không còn là hoạn quan nữa, và Uông Ấn và A Ninh sẽ là vợ chồng thật sự.
Nếu thế thì hắn tuyệt nhiên sẽ không nhắc đến giao hẹn năm năm nữa.
“Ca, là thế này, sau nhiều năm điều tra tìm kiếm, chúng ta đã phát hiện ra manh mối về chất độc mà đại nhân bị trúng năm xưa…” Diệp Tuy kể lại với Diệp Hướng Ngu những gì đã trải qua ở nước Ô Di.
“Ca, giờ chúng ta đã lấy được đơn thuốc điều chế chất độc kia, nhưng bởi vì trong Nhạn Tây Vệ đã xảy ra rất nhiều chuyện nên vẫn chưa kịp nghiên cứu tỉ mỉ, không biết cuối cùng có giải được độc hay không.”
Vẻ mặt Diệp Hướng Ngu vẫn hết sức phấn khởi, giọng nói cũng cất cao hơn: “A Ninh, chỉ cần có một tia hy vọng thì đây cũng là tin tin rất tốt! Ca… ca rất mừng, rất mừng cho muội.”
A Ninh đã gả cho một người hoàn toàn che chở được cho nàng, không phải chịu bất cứ sự ấm ức nào, lại có thể có được hạnh phúc bình thường và dài lâu giống như bao đôi vợ chồng khác.
Đây chính là lời chúc phúc lớn nhất, cũng chính là sự mong đợi tốt đẹp nhất của hắn dành cho em gái mình.
Diệp Tuy cũng vui lây bởi cảm xúc của Diệp Hướng Ngu, nàng không kìm nén được mà nở nụ cười.
Đã có đơn thuốc, đã biết Uông Ấn bị trúng chất độc gì, vậy thì khả năng nghiên cứu và điều chế ra thuốc giải là rất lớn.
Sau một thoáng im lặng, nàng vẫn nhắc Diệp Hướng Ngu: “Ca, hiện tại vẫn chưa nghiên cứu, điều chế ra thuốc giải, còn chưa biết kết quả sẽ như thế nào. Để tránh bị phá đám, mong ca giữ bí mật chuyện này, tạm thời cũng đừng nói với bên chỗ cha mẹ.”
Bây giờ Uông Ấn đã bị cách chức và giam lỏng, là thời điểm thế lực yếu nhất, không biết trong góc tối có bao nhiêu người muốn nhân cơ hội này để đối phó với hắn.
Uông Ấn nắm quyền với tư cách hoạn quan, không có con cháu đời sau mà đã khiến hoàng thượng nghi ngờ như vậy. Nếu hoàng thượng biết Uông Ấn có thể giải được độc trong người thì sẽ có suy nghĩ gì?
Tất nhiên không cần phải kể đến tình cảm nghìn dặm cứu đế vương năm ấy, chỉ e hoàng thượng sẽ càng không ưa Uông Ấn hơn. Đến lúc đó sẽ không chỉ là bị cách chức và cầm tù đơn giản như thế này.
Sự phấn khởi trên mặt Diệp Hướng Ngu biến mất, hắn nghiêm mặt, đáp: “A Ninh, ca biết rồi, ca tuyệt đối sẽ không để lộ việc này. Bọn muội đã có được đơn thuốc, nói vậy thì ở trong phủ không ra ngoài lại chính là chuyện hay.”
“Đúng là như vậy. Bọn muội cũng đang dự định lợi dụng thời gian này để nghiên cứu và điều chế thuốc giải, vừa khéo tránh được mưa gió trong triều.” Diệp Tuy nói, bên môi còn mang theo nụ cười.
Trước khi Diệp Hướng Ngu rời đi, Diệp Tuy nói: “Ca, không cần phải lo lắng, muội và đại nhân sẽ ổn cả thôi. Ca không cần phải mạo hiểm đến đây nữa. Nếu ca lại đến lần nữa thì hoàng thượng sẽ không hài lòng. Bên chỗ tỷ tỷ ở trong cung vẫn cần ca để tâm nhiều hơn.”
Nàng vừa trở lại Kinh Triệu thì Uông Ấn đã bị triệu vào cung, nàng chưa có cơ hội vào cung gặp chị gái mình.
Uông Ấn đã bị cách chức và bị giam lỏng, Diệp Tự chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng bởi việc này. Nhưng chỉ cần có Nhị Thập Nhất hoàng tử ở đó thì Diệp Tự sẽ không gặp vấn đề gì lớn.
Diệp Hướng Ngu gật đầu, đáp: “A Ninh, muội cứ yên tâm, huynh sẽ chăm nom tốt mọi thứ ở bên ngoài. Ca… chờ tin tốt của muội và đại nhân.”
Hắn vốn đến đây với nỗi lo âu, nhưng lại cảm thấy nhẹ lòng khi rời đi. Có điều, hắn vẫn giả vờ mang tâm trạng nặng nề để không lộ ra manh mối.
Uông Ấn không tìm hiểu hai anh em Diệp Hướng Ngu và Diệp Tuy đã nói gì. Sau khi Diệp Hướng Ngu rời đi, hắn ngồi một mình trong Hạ Nhật Trai, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, ánh mắt dần dần trở nên sâu thẳm.
Hồi lâu sau, hắn dừng lại động tác, dường như đã có quyết định gì đó trong lòng, liền cất giọng: “Trịnh Thất, ngươi dẫn ám vệ đi làm một việc.”
“Vâng, xin xưởng công sai bảo.” Trịnh Thất lộ diện và đáp, sau đó chờ đợi mệnh lệnh của Uông Ấn.
“Ngươi đi…” Hắn híp mắt lại, một tia sát khí đột nhiên xuất hiện trên mặt, trầm giọng nói: “Ngươi đi dọn sạch tai mắt bên ngoài phủ! Không được để lại một người nào hết!”
Có quá nhiều người đang nhìn trộm ở xung quanh phủ nhà họ Uông, vậy thì hắn sẽ khiến những người này có đi mà không có về.
Mấy ngày tiếp theo, gần phủ nhà họ Uông thỉnh thoảng lại phát ra một hai tiếng rên nhưng lại biến mất ngay lập tức vào ban đêm. Vài vết máu lưu lại trên mặt đất cũng sẽ biến mất sạch khi trời sáng.
Tình trạng đó khiến rất nhiều người ở Kinh Triệu lấy làm kinh hồn bạt vía. Chưa đến mấy ngày mà bên ngoài phủ nhà họ Uông đã hoàn toàn yên tĩnh, những ánh mắt như có như không trong không khí đã biến mất.
Diệp Tuy không biết tất cả những việc này. Nàng đang cùng nhóm người Chu thái y, Mộc đại phu nghiên cứu đơn thuốc có được từ chỗ tộc Ô Di.