Uông Ấn còn chưa nghĩ xong nên làm như thế nào thì cơ thể hắn đã hành động trước cả đầu óc, ôm lấy Diệp Tuy.
Trên ngón tay hắn còn vương nước mắt vừa mới lau cho nàng, cảm giác ấm nóng từ ngón tay truyền đến tận tim hắn, khiến trái hắn dần trở nên nóng rực.
Hắn cúi đầu xuống, chạm nhẹ cằm vào đỉnh đầu nàng và nhắm mắt lại, vòng tay cũng vô thức siết chặt hắn.
Người trong vòng tay này là báu vật của đời hắn, hắn vui vẻ vì nàng, phiền muộn vì nàng, phấn chấn vì nàng và cũng do dự vì nàng. Ước nguyện duy nhất của hắn là nàng vui vẻ bình an suốt đời, nhưng bây giờ hắn lại khiến nàng bất an và khó chịu như vậy.
Uông Ấn ôm Diệp Tuy chặt hơn, khẽ nói: “Cô gái nhỏ, là bổn tọa không tốt…”
Diệp Tuy muốn đưa tay ôm lại Uông Ấn, nhưng bởi vì bị hắn ôm quá chặt, gần như không thể cử động được, chỉ còn lại nước mắt không ngừng rơi xuống.
Thật ra, không phải là nàng khó chịu, không phải là nàng cảm thấy tủi thân, mà là trong khoảnh khắc nhìn thấy hắn, liền có một thứ cảm xúc không lời nào diễn tả.
Len vào chóp mũi là hơi thở mà nàng vô cùng quen thuộc, trong sự trong trẻo lành lạnh ẩn chứa mùi hương của trà Diệm Khê. Hơi thở này khiến nàng cảm thấy cực kì yên tâm.
Vào lúc này, khi ở trong vòng tay của hắn, trong đầu nàng chỉ có hắn mà không có bất cứ suy nghĩ gì khác.
Bởi vì chuyện thuốc giải không có hiệu quả mà dẫn đến lo lắng, những suy nghĩ không giờ phút nào nguôi ngoai đều đã rời xa nàng, chỉ còn lại mình hắn, cũng chỉ có mình hắn…
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cuối cùng Uông Ấn buông Diệp Tuy ra, nhìn đôi mắt vẫn ngấn lệ của nàng, đáy lòng giống như bị thứ gì đó thắt lại.
“Cô gái nhỏ, là ta không tốt để nàng phải chịu uất ức rồi.” Hắn lại nói như vậy một lần nữa.
Hắn muốn giải được chất độc trong người, muốn cùng nàng là vợ chồng thật sự, không muốn vì thế mà ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai người.
Nếu tiếp tục lo lắng như thế này thì được không bù mất.
Hắn xoa bả vai nàng, chăm chú nhìn nàng và nhẹ giọng nói: “Cô gái nhỏ, đi dạo trong phủ cùng bổn tọa, được không?”
Diệp Tuy gật đầu, giọng nói trở nên mềm mại bởi vì vừa rồi đã rơi nước mắt: “Vâng, đại nhân. Ban nãy là thiếp muốn đi đến Hạ Nhật Trai để gặp chàng…”
Nàng không tài nào ngủ được, trong đầu nàng chỉ nghĩ đến dáng hình của hắn, nét mặt của hắn, nụ cười của hắn, dáng vẻ của hắn khi uống trà Diệm Khê… Nàng dường như không thể chờ đợi thêm một giây nào nữa, cho dù đêm đã khuya, nàng cũng muốn gặp hắn ngay lập tức.
Nghe vậy, Uông Ấn vô thức hơi nhếch khóe môi, sau đó khép kín áo choàng trên người Diệp Tuy rồi đưa tay về phía nàng: “Cô gái nhỏ, chúng ta đi thôi!”
Diệp Tuy cúi đầu xuống nhìn, sau đó đưa tay ra nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay của Uông Ấn, hai lòng bàn tay dán sát, cả hai người đều cảm nhận được sự ấm áp của nhau khiến hai trái tim không khỏi run lên.
Lúc này trăng sáng sao thưa, Uông Ấn và Diệp Tuy sóng vai nhau dạo bước, ánh trăng êm dịu phủ một lớp ánh sáng nhàn nhạt lên người họ. Đúng vào lúc ấy, hoa quế đang chầm chầm bung cánh dưới ánh trăng, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt. Tất cả đều vô cùng tĩnh lặng mà đẹp đẽ.
Hai người không nói gì, nhưng bầu không khí không vì vậy mà bị đóng băng, bởi vì đôi bàn tay đang đan vào nhau cho thấy một cảm giác ngọt ngào bí ẩn nào đó.
“Cô gái nhỏ, không cần phải quá gấp gáp về chuyện thuốc giải độc, cũng không cần phải quá thất vọng. Bổn tọa đã đợi nhiều năm như vậy, vẫn còn có kiên nhẫn để đợi tiếp.” Uông Ấn lên tiếng trước.
Những lời này của hắn là đang an ủi Diệp Tuy và cũng là khuyên chính mình.
Sự lo lắng và thất vọng đã ảnh hưởng đến cuộc sống chung thường ngày giữa hai người, đồng thời mang đến rất nhiều nỗi bất an. Bây giờ hắn đã hiểu rõ nguyên nhân của sự khác thường của bản thân trong quãng thời gian này, cũng hiểu được tâm trạng bất ổn của nàng là bởi vì chuyện đó.
Hắn nhất thời cố chấp, nay đã thoát ra được.
Có lẽ, những lúc hắn đứng ở bên ngoài gian phòng của Diệp Tuy mỗi ngày, trong lòng hắn đã lờ mờ cảm nhận được, cho đến khi Diệp Tuy mở cửa, hắn mới ngộ ra.
Khoảnh khắc ấy, chỉ có một ánh nến trong phòng hắt ra, nhưng lại giống như ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, khiến cõi lòng hắn sáng bừng.
“Đại nhân, thiếp biết rồi.” Diệp Tuy gật mạnh đầu và đáp.
Đời người đâu thể lúc nào cũng suôn sẻ. Nỗi lo lắng bất an ngẫu nhiên xuất hiện này sẽ chỉ khiến nàng hiểu rõ lòng mình hơn, càng nhìn rõ hướng đi hơn.
Sau một đêm đi dạo trong phủ, Uông Ấn và Diệp Tuy vẫn bận rộn với công việc của mỗi người nhưng đã không còn sự ngăn cách trước đó nữa, còn có thêm sự ăn ý và tình cảm khôn tả.
Ngay cả gia nhân trong phủ cũng có thể cảm nhận rõ điều này, bầu không khí sa sút và nặng nề lúc trước đã biến mất, thay vào đó là niềm hy vọng mờ nhạt.
Uông Ấn đã bị cách chức, bị cầm tù suốt mấy tháng trời mà không có động tĩnh gì, không có bất cứ sự chống đối nào. Tuy việc tuân theo ý chỉ là điều mà mỗi người phải làm, nhưng Uông Ấn làm như thế vẫn khiến rất nhiều người lấy làm khó hiểu.
Ngu Đản Chi đã chết, cả nhà họ Ngu bị giết sạch, Đại An cũng không còn phủ Trấn Quốc Công nữa, việc lớn như vậy mà đế vương chỉ nói một câu “dốc hết sức điều tra”, cũng không có phần sau.
Việc các binh sĩ Nhạn Tây Vệ bị chết và bị thương cũng không điều tra ra được nguyên nhân thật sự, rất nhiều chuyện chưa được giải quyết, nhưng lại dần dần biến mất trong dư luận.
Hiện tại, quan viên trong triều cũng không nói chính xác được là những chuyện đó có liên quan đến Uông Ấn hay không, tóm lại mọi chuyện đã kết thúc với việc Uông Ấn bị cách chức và bị cầm tù.
Uông Ấn không có cơ hội xuất hiện trong triều, nhìn bề ngoài thì Kinh Triệu không bị ảnh hưởng gì… Nhưng bên trong thì… rất nhiều quan viên đều đề phòng cẩn thận hơn, luôn cảm thấy sẽ có chuyện gì đó tương tự xảy ra.
Cố Chương cũng lo sợ trước sự yên bình này, luôn cảm thấy việc Uông Ấn co đầu rụt cổ trong phủ không phải là cách làm thật sự của hắn. Tuy nhiên, Cố Chương hoàn toàn không rõ Uông Ấn đang làm gì và định làm gì.
Những tai mắt ẩn nấp xung quanh phủ nhà họ Uông đã bị Uông Ấn dọn sạch không còn một mống. Hiện giờ đã không còn ai dám bén mảng đến đó thăm dò tin tức nữa.
Suy cho cùng, tai mắt của nhà ai cũng không phải là rau hẹ mà có thể cắt bỏ gốc này vẫn còn gốc khác.
Nhà họ Cố lại càng không chịu nổi sự tổn hao đó. Thế là Cố Chương chỉ có thể lặng lẽ chờ đợi. Có điều, hắn không đợi được động tĩnh của phủ nhà họ Uông, mà lại đợi được tin tức chú Hai của hắn là Cố Kính Chỉ xảy ra chuyện.