Uông Xưởng Công

Chương 804



Khi ở Nhạn Tây Vệ, Diệp Tuy chưa bao giờ nghĩ về Cố Chương. Cho dù đã về đến Kinh Triệu, hiện tại lại vì Cố Kính Chỉ mà phải nhắc đến Cố Chương thì trong lòng nàng vẫn không hề gợn sóng. Đủ loại ân oán, tình cảm, thù hận giữa nàng với Cố Chương đã là chuyện của kiếp trước.

Tuy nhiên, trong kiếp này, kể từ khi Cố Chương đến nhà họ Diệp hỏi cưới Diệp Tuy với ý đồ lợi dụng nhà họ Diệp thì bọn họ đã đứng ở hai phe khác nhau, hai phe đối địch.

Đã là kẻ địch thì phải dốc hết sức để đối phó, Diệp Tuy không có ý nghĩ “đặt mình vào hoàn cảnh của người khác” để nghĩ cho kẻ địch, với Cố Chương lại càng không.

Nàng vẫn luôn để mặc cho Cố Chương tự tung tự tác, chỉ vì cảm thấy chưa cần thiết phải ra tay với hắn mà thôi. Vả lại, nay nhà họ Cố đã suy yếu, Cố Chương thì bất tài, bọn họ đã không thể gây ra bất cứ thương tổn nào cho nàng nữa.

Thế nhưng, Uông Ấn không cho là như vậy thì phải?

Diệp Tuy nhìn Uông Ấn, bắt gặp một thoáng sát khí trong mắt hắn, liền hiểu ra và hỏi: “Đại nhân, chàng muốn ra tay với nhà họ Cố?”

Uông Ấn đã “ngủ đông” ba tháng, bây giờ bắt đầu hành động, đương nhiên sẽ không chỉ để giết một mình Cố Kính Chỉ, mọi thứ liên quan đến Cố Kính Chỉ mới là mục đích của Uông Ấn, đúng không?

Uông Ấn gật đầu, không hề giấu giếm nàng: “Đúng vậy, bổn tọa dự định ra tay từ chỗ nhà họ Cố, xé rách thế lực của Vi hoàng hậu.”

Chẳng phải là hoàng thượng đang muốn cân bằng các thế lực trong triều sao? Vậy hắn sẽ để hoàng thượng nhìn xem, rốt cuộc cách cân bằng thật sự là gì!

Mặc dù theo quan điểm của Uông Ấn thì việc Cố Kính Chỉ mất mạng là lẽ dĩ nhiên, nhưng cái chết của ông ta vẫn gây nên sóng gió trong triều.

Cố Kính Chỉ quả thật chỉ là trưởng sử của phủ Thập hoàng tử, có địa vị không mấy quan trọng. Tuy nhiên, chính bởi vì ông ta là trưởng sử của phủ Thập hoàng tử nên sự việc mới tế nhị.

Hoàng thượng nói rằng Cố Kính Chỉ “xu nịnh bề trên, phải giết”, nhưng Cố Kính Chỉ đã xu nịnh bề trên như thế nào và làm sao lại đến nỗi “phải giết”?

Cố Kính Chỉ là cánh tay phải của Thập hoàng tử, bây giờ ông ta chết một cách khó hiểu như vậy, gần như tất cả mọi người đều cho rằng hoàng thượng đang loại bỏ thế lực của Thập hoàng tử.

Thập hoàng tử là hoàng tử được Vi hoàng hậu nuôi dưỡng, hành động lần này của hoàng thượng có phải cũng là đang kìm hãm thế lực của hoàng hậu hay không?

Ngay cả bản thân Vi hoàng hậu cũng nghĩ như vậy.

Lúc đó, sau khi Cố Kính Chỉ bị giải đi, bà ta từng cho gọi Thập hoàng tử tới để hỏi thăm tình hình, biết được chuyện hoàng thượng nảy sinh ý định giết Cố Kính Chỉ là bởi vì Cố Kính Chỉ đã tiếp xúc với Nghi Loan Vệ, bà ta liền vô cùng tức giận.

Nghi Loan Vệ là gì? Cố Kính Chỉ thật sự đã ăn gan hùm thì đừng trách sẽ có kết cục này!

Bà ta chỉ sai Cố Kính Chỉ giúp Thập hoàng tử giành được Đề Xưởng mà thôi, hoàn toàn không ra mệnh lệnh nào khác. Cố Kính Chỉ làm vậy thực sự là đáng chết.

Cái chết của ông ta cũng không là gì, Vi hoàng hậu không hề cảm thấy tiếc nuối, tức giận. Nhưng việc này lại liên lụy đến bà ta, đây là điều tuyệt đối không thể xảy ra.

Do đó, khi Cố Chương đưa ra thỉnh cầu, bà ta từ chối thẳng thừng, căn bản là sẽ không cầu xin cho Cố Kính Chỉ.

Đối với bà ta mà nói, Nghi Loan Vệ cũng giống như Đề Xưởng lúc trước, là tổ chức có độc, dính vào sẽ bị chết. Bà ta chỉ mong sao cách càng xa càng tốt.

Quan trọng hơn là, để Cố Kính Chỉ chết là ý của hoàng thượng, bà ta hoàn toàn không thể cầu xin cho Cố Kính Chỉ, làm vậy là trái với ý của hoàng thượng.

Chỉ là một trưởng sử quèn mà cũng có thể kinh động được đến hoàng thượng? E rằng Cố Kính Chỉ chỉ là cái cớ mà thôi, ý thật sự của hoàng thượng ở đây là đang “chỉnh” bà ta.

Vi hoàng hậu càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, đồng thời không khỏi sinh ra oán hận với Vĩnh Chiêu Đế.

Hoàng thượng chèn ép thế lực của Thập hoàng tử, chẳng lẽ là để Cửu hoàng tử đắc thế? Cửu hoàng tử và Ngũ hoàng tử do cùng một mẹ sinh ra, đều là con trai của người đàn bà Hồ thị đê tiện.

Lẽ nào cho đến tận bây giờ, hoàng thượng vẫn coi hai người con trai do Hồ thị sinh ra là một trong những sự cân nhắc cho vị trí kế thừa ngai vàng?

Vi hoàng hậu làm nhiều việc cả trong tối lẫn ngoài sáng như vậy mới có được cục diện chiến thắng ngày hôm nay, mới có thể khiến hoàng thượng không nghiêng về bất cứ vị hoàng tử trưởng thành nào. Bà ta chỉ nghĩ đến việc hoàng thượng đang tuổi sung mãn, nghĩ đến việc cho con trai bà ta cơ hội cạnh tranh.

Hoàng thượng làm thế là sao? Dù sao bà ta cũng là vợ cả của hoàng thượng, là hoàng hậu đương triều cơ mà!

Lục Cầm ở bên cạnh Vi hoàng hậu thấy vậy bèn vội vàng khuyên giải: “Nương nương, bên phía Quốc Công gia đã nói tình hình hiện tại không rõ ràng, xin nương nương nhất định không thể nóng vội vào lúc này, nhất định phải bình tĩnh và tỉnh táo.”

Đây vốn dĩ không phải là những lời mà một nô tỳ như Lục Cầm nên nói ra. Nhưng trong tình thế hiện giờ, người của phủ Thừa Ân Công không tiện vào cung, Vi hoàng hậu lại đang kích động trong lòng, Lục Cầm đành phải vượt quá chức phận.

Nghe Lục Cầm nói xong, Vi hoàng hậu thở dài thườn thượt, sắc mặt hết sức khó coi.

Tỉnh táo và bình tĩnh, nói thì dễ, muốn làm được mới khó. Bà ta đã dốc hết lòng hết sức, không ngừng tính toán một giây phút nào, chỉ biết bản thân đang đi trên con đường núi cheo leo, không thể bước sai một bước.

Bà ta vốn tưởng rằng, đè bẹp được đối thủ Uông Ấn, tiêu diệt vây cánh này của Thuần phi thì trong tương lai sẽ không còn ai có thể tranh giành ngai vàng với con trai của bà ta. Không ngờ, hoàng thượng lại cảnh cáo bà ta!

Đúng vậy, bà ta đã quá nóng vội mà quên mất rằng hiện tại thái tử vẫn còn là thái tử, quên mất rằng hoàng thượng đang tuổi tráng niên…

Hồi lâu sâu, nét mặt Vi hoàng hậu mới dãn ra, gật đầu nói: “Nói với cha và anh trai ta một tiếng, bổn cung biết nên làm thế nào. Còn về nhà họ Cố…”

Nghĩ đến nhà họ Cố, Vi hoàng hậu khẽ cau mày.

Đúng là nhà họ Cố rất được việc, mấy năm nay, bà ta cũng đã thu hoạch được rất nhiều nhờ sự bày mưu hiến kế của họ. Tuy nhiên, nhà họ Cố giống như đã bị trúng lời nguyền, mỗi khi bọn họ khiến bà ta hài lòng thì lại sinh ra đủ loại rắc rối.

Năm đó, Cố Chương đã làm đến chức xá nhân Trung Thư Tỉnh, cuối cùng lại vẫn bị mưu sĩ của nhà họ Cố làm liên lụy và bị giáng chức, nay lại đến lượt Cố Kính Chỉ…

Người tài giỏi trong nhà họ Cố, ngoài tộc trưởng Cố Sùng ra cũng chỉ có Cố Kính Chỉ và Cố Chương. Bây giờ Cố Kính Chỉ đã chết, Cố Sùng đã già, chỉ còn sót lại công tử Thanh Yến - Cố Chương thì còn có ích được bao nhiêu đây?

Nghĩ đến việc Cố Chương đã cưới con gái của tế tửu Quốc Tử Giám - Tống Liêm Thần, hai hàng lông mày của Vi hoàng hậu dãn ra, cuối cùng ra lệnh: “Về phần nhà họ Cố, bảo bọn họ nén đau thương, sau này nếu có cơ hội, bổn cung nhất định sẽ lấy lại công bằng cho Cố Kính Chỉ.”

Nhà họ Cố hiện tại vẫn còn một chút tác dụng, không thể tùy tiện lãng phí.

Sau khi dặn dò xong, Vi hoàng hậu lại thở dài lần nữa, không ngừng tự nhủ trong lòng: Không được nóng vội, trong tình huống hiện giờ lại càng không được nóng vội!

Có điều, sự tiến triển của thế cuộc trong triều không phải do bà ta muốn không “vội” thì sẽ không vội. Sau khi Cố Kính Chỉ chết, mưa gió lớn hơn lại ập đến với Vi hoàng hậu.