Nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ như chó nhà có tang của Trịnh Trọng, Vĩnh Chiêu Đế không kìm được mà thở dài trong lòng.
Hoàng tử trưởng của ông ta, đứa con trai mà ông ta đã từng vô cùng vui mừng và bất ngờ vì sự ra đời của hắn. Năm đó, khi sắc phong hắn làm thái tử, ông ta đã tràn đầy mong đợi rằng hắn có thể tiếp nhận được sự nghiệp to lớn của tổ tổng, làm hưng thịnh nước nhà.
Thế nhưng, thời gian hơn hai mươi năm qua đã hết lần này tới lần khác chứng minh rằng hoàng tử trưởng của ông ta không thích hợp làm thái tử, không thích hợp để kế thừa ngai vàng của ông ta.
Có lẽ quần thần cũng nhìn thấy điều này nên mới xin phế truất thái tử ở trên điện Tuyên Chính.
Vĩnh Chiêu Đế vốn dĩ nổi giận đùng đùng vì bản tấu của Dương Doãn Cung, nhưng trông thấy bộ dạng hiện giờ của Trịnh Trọng, sự tức giận liền chuyển thành nỗi thất vọng.
Tâm trạng “chỉ tiếc rèn sắt không thành thép” chính là như thế này. Thân là thái tử, sao có thể lúc nào cũng nhún nhường, làm việc thì nhu nhược cho được? Nếu Trịnh Trọng mạnh mẽ và can đảm hơn một chút thì ngày hôm nay đã không có quan viên dám dâng tấu lên như vậy!
Hừ…
Vĩnh Chiêu Đế không nói chính xác được tâm trạng của mình giờ phút này, nhưng trên mặt ông ta đã ẩn chứa vẻ lạnh lùng, lạnh nhạt hỏi: “Trọng nhi, ngươi vào cung có việc gì?”
Trịnh Trọng hơi rụt người lại, nhưng vẫn thu hết can đảm trả lời: “Phụ hoàng, nhi thần… nhi thần đã nghe nói về chuyện trên điện Tuyên Chính. Nhi thần quả thật lấy làm sợ hãi, xin phụ hoàng làm chủ cho nhi thần!”
Mặc dù hắn bất tài trong chuyện triều chính nhưng vẫn nắm bắt cực kì chính xác sự vui vẻ giận dữ của đế vương. Hắn có thể nhận ra vẻ không hài lòng và thất vọng của Vĩnh Chiêu Đế. Tuy nhiên, vào lúc này, ngoài nói như vậy ra thì hắn còn có thể nói gì được đây?
Chỉ có đế vương một nước mới được quyết định những việc như phế hay lập thái tử, hắn có thể tiếp tục làm thái tử hay không, tất cả chỉ nằm ở suy nghĩ của phụ hoàng.
Trịnh Trọng cúi đầu xuống hòng che giấu nỗi sợ hãi của mình, nhưng hai cánh tay buông thõng đang run rẩy đã thể hiện rõ tâm trạng của hắn.
Vĩnh Chiêu Đế trầm lặng một lát rồi nói: “Trọng nhi, ngươi thân là thái tử, trước đây cũng đã từng ở trong điện Tử Thần nghe chuyện triều chính. Vậy ngươi nói xem, trẫm nên làm chủ cho ngươi như thế nào?”
Nghe xong, Trịnh Trọng vô thức ngẩng đầu lên, nhưng lại nhanh chóng cúi đầu xuống.
Phụ hoàng hỏi như thế là thật sự muốn biết câu trả lời hay đang thoái thác?
Hiện tại, Trịnh Trọng đã không màng đến việc phỏng đoán tâm tư của Vĩnh Chiêu Đế. Hắn cắn răng, giống như bất chấp tất cả, đanh giọng nói: “Phụ hoàng, Dương Doãn Cung là bề tôi mà lại dám ngông cuồng bàn luận về người kế vị của Đại An, nhiễu loạn triều chính, tội đáng chém! Nhi thần cho rằng nên chém chết người này ngay lập tức!”
Quả thật việc hắn luôn nhượng bộ không phải là giả, nhưng việc đã đến nước này, đã bị người ta ép đến mép bờ vực, nếu còn nhượng bộ nữa thì sẽ rơi xuống vực sâu đến nơi.
Đã không thể nhượng bộ được nữa thì những gì hắn có thể làm chính là vùng lên phản kháng, giết hết những người định mưu đồ hại hắn.
Còn về kết quả của việc phản kháng, hắn đã không lo được nhiều như vậy, tóm lại cũng sẽ không tồi tệ hơn tình cảnh bây giờ là bao.
Nghe Trịnh Trọng nói hết câu, ánh mắt Vĩnh Chiêu Đế sáng lên, cảm thấy có phần hài lòng.
Bản thân Vĩnh Chiêu Đế chính là người dũng mãnh và mạnh mẽ, nên đương nhiên cũng lấy đây là tiêu chuẩn cho người kế vị mà ông ta hy vọng. Theo quan điểm của ông ta, một thái tử thích chém giết còn tốt hơn một thái tử nhu nhược nhiều.
Vẻ mặt Vĩnh Chiêu Đế dịu đi không ít, ông ta nói: “Điện Tuyên Chính là nơi bề tôi bẩm tấu. Tất nhiên, trẫm sẽ có quyết định với những lời nói của Dương Doãn Cung. Ngươi lui xuống đi! Điều trẫm muốn nhắc nhở ngươi là hiện nay nước nhà thái bình hưng thịnh, không cần đến một thái tử nhu nhược, hiểu không?”
Giữ vững thành tựu của người đi trước đã khó, nếu muốn tiến lên thì nhất định phải mạnh dạn kiên quyết, bằng không trong tương lai, nước nhà sẽ chỉ ngày càng lụi bại giống như Đại Ung mà thôi.
Đây là lần đầu tiên Vĩnh Chiêu Đế bày tỏ rõ ràng sở thích và chọn lựa của mình trước mặt Trịnh Trọng, cũng là lần nhắc nhở cuối cùng của ông ta đối với hắn.
Nếu Trịnh Trọng vẫn còn không biết làm nên làm thế nào thì ông ta cũng không thể không suy xét đến lời bẩm tấu của Dương Doãn Cung.
Người kế vị của nước nhà là chuyện lớn, người kế vị đại diện cho hy vọng của quốc gia. Không nói đến những cái khác, nhưng nhu nhược thì chắc chắn sẽ không nhìn thấy được bất cứ hy vọng gì.
Trịnh Trọng gật đầu, khàn giọng đáp: “Phụ hoàng, nhi thần đã biết. Nhi thần nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của phụ hoàng!”
Sao hắn lại không biết việc nước nhà không cần đến một thái tử nhu nhược? Chỉ là, hắn gần như không có bất cứ một thế lực nào, ngoại trừ co đầu rụt cổ nhu nhược ra thì còn có cách nào khác?
Nếu Nghi Loan Vệ và Đề Xưởng đều thuộc về hắn, nếu thế lực của quân đội nghiêng về phía hắn thì hắn cũng có thể anh dũng và hăng hái, phấn chấn tiến lên.
Song, tình hình thực tế lại không phải như vậy, hắn đây không có gì cả, phụ hoàng có thể nhìn thấy được tình trạng này không? Trịnh Trọng không biết.
Hắn nhanh chóng rời khỏi điện Tử Thần, mang theo tâm trạng lo sợ bất an, chờ đợi tiến triển của sự việc.
Sau khi hắn rời đi, Vĩnh Chiêu Đế trầm ngâm chốc lát rồi lên tiếng sai bảo Cầu Ân: “Cho triệu Dư Cảnh Hoài vào cung!”
Tạm thời không nói đến biểu hiện của Trịnh Trọng, nhưng hắn đã nói một câu rất đúng, Dương Doãn Cung chỉ là bề tôi, nhưng lại đột nhiên dâng tấu xin phế bỏ thái tử là có ý gì?
Các tư lang trung thuộc sáu Bộ là những quan viên ngũ phẩm, giữ chức vụ khá quan trọng trong triều. Dương Doãn Cung từ trước đến nay là người làm việc có chừng mực, trước đây chưa bao giờ có biểu hiện cấp tiến, nhưng bây giờ lại có hành động động trời như thế này.
Vì sao Dương Doãn Cung phải làm thế? Có ai đứng sau lưng Dương Doãn Cung hay không? Nếu có người đứng đằng sau ông ta thì người đó sẽ là ai?
Vĩnh Chiêu Đế phải lệnh cho Nghi Loan Vệ đi điều tra rõ những việc này. Trong triều xuất hiện tin đồn xin phế bỏ thái tử, chắc chắn không phải là vô duyên vô cớ, rốt cuộc là ai muốn tranh giành vị trí người kế vị?
Là phe cánh Ngũ hoàng tử hay là phe cánh của Vi hoàng hậu? Hay là còn có thế lực nào đó ẩn nấp trong bóng tối mà chưa bị ông ta phát hiện ra?
Ông ta sẽ không đưa ra bất cứ quyết định nào trước khi Nghi Loan Vệ có kết quả điều tra chính xác.
Có lẽ Nghi Loan Vệ hiện nay còn kém Đề Xưởng trước đây một chút, nhưng bởi vì được đế vương tin tưởng nên Nghi Loan Vệ làm việc cũng khá thuận lợi và nhanh chóng. Ngay ngày hôm sao, Dư Cảnh Hoài đã trình kết quả điều tra lên Vĩnh Chiêu Đế.
Khi Vĩnh Chiêu Đế nhìn thấy kết quả này thì không bận tâm đến cái gì gọi là “đế vương không biểu lộ cảm xúc ra mặt” nữa, ông ta nện mạnh xuống ngự án, vẻ mặt đầy giận dữ.
Vi hoàng hậu… Chuyện xin phế bỏ thái tử vậy mà lại là gợi ý của phe cánh Vi hoàng hậu!
Chuyện của Cố Kính Chỉ còn sờ sờ trước mắt, Vĩnh Chiêu Đế cũng đã cảnh cáo, nhưng Vi hoàng hậu vẫn còn to gan thế này, lại dám muốn phế bỏ thái tử!
Hoàng hậu không nhẫn nhịn được nữa, cho rằng nên thay đổi vị trí thái tử, đổi cho Thập Bát hoàng tử do bà ta sinh ra sao?