Uông Xưởng Công

Chương 810



Để thuận tiện, Tư Vận Chuyển được đặt tại thành Dương Châu, mọi công việc của Tư Vận Chuyển do phát vận sứ quản lý, tất nhiên quan trọng nhất trong đó là phụ trách việc vận chuyển bằng đường thủy.

Mặc dù Tư Vận Chuyển thuộc Hộ Bộ, nhưng sự tồn tại của nó khá đặc biệt.

Dĩ nhiên, tầm quan trọng của Tư Vận Chuyển không thua kém bốn Tư của Hộ Bộ, nhưng nó lại quản lý tuyến vận chuyển bằng đường thủy phát triển mạnh của Đại An.

Chức quan phát vận sứ đường thủy và đường bộ không phải chức vụ mà người bình thường có thể đảm nhiệm, bởi vì người giữ chức vụ này chủ yếu phải giao thiệp với các địa phương mới có thể xử lý tốt khối lượng công việc đồ sộ của tuyến vận chuyển bằng đường thủy.

Phát vận sứ qua các nhiệm kỳ đều được tuyển chọn từ những thương nhân hào kiệt của địa phương, Tiền Khả Kính cũng không ngoại lệ. Ông ta xuất thân từ chi trưởng của dòng họ Trường Hưng Tiền thị - một dòng họ lớn ở đạo Giang Nam, là một nhân vật rất lợi hại.

Trong những năm qua, Tiền Khả Kính tiếp xúc với các địa phương, điều chỉnh việc vận chuyển bằng đường thủy, sổ sách nộp lên Hộ Bộ được làm rất đẹp mắt. Nếu không phải hiện giờ việc vận chuyển bằng đường thủy đột nhiên bị gián đoạn thì Trần Tựu Đạo hoàn toàn không ngờ lại xuất hiện nhiều vấn đề như vậy.

Đúng như sự tức giận của hoàng thượng, việc vận chuyển bằng đường thủy xuất hiện rất nhiều vấn đề, đây chắc chắn không phải là chuyện xảy ra một sớm một chiều, nhưng triều đình lại không hề hay biết gì cả.

Qua đó có thể thấy được bản lĩnh lừa gạt bậc nhất của Tiền Khả Kính. Kinh Triệu cách thành Dương Châu rất xa, trước kia Tiền Khả Kính lừa dối được thì còn có thể hiểu được, nhưng sao ông ta vẫn giấu giếm được đến tận bây giờ? Các quan viên của thành Dương Châu, các nhà buôn lớn của các ngành lương thực, tơ lụa thì sao? Chẳng lẽ bọn họ cũng không biết tình hình?

Đúng là việc vận chuyển bằng đường thủy gây ảnh hưởng cực kì to lớn đến Đại An, nhưng lại càng gây ảnh hưởng lớn hơn đến những nhà buôn này, sao bọn họ lại không ho he lấy một tiếng?

Bọn họ không phải là dân chúng tầm thường, còn có bản lĩnh và khả năng phản ánh tình hình lên triều đình, nhưng tại sao bọn họ không làm gì cả?

Trần Tựu Đạo mang theo những câu hỏi đó mà dẫn nhóm người Thẩm Túy Sơn và Bùi Điển đi đến Tư Vận Chuyển.

Có lẽ bởi vì gần đây việc vận chuyển bằng đường thủy xảy ra vấn đề, các quan viên của Tư Vận Chuyển đi ra ngoài tìm cách, nên phủ nha của Tư Vận Chuyển hết sức vắng vẻ, chỉ có hai, ba người lục sự* ở trong phủ.

(*) Lục sự là chức quan làm công việc ghi chép giấy tờ, sổ sách trong các phủ nha.

Bọn họ không biết nhóm người Trần Tựu Đạo là ai, đang định từ chối không cho họ vào, nhưng sau khi nhìn thấy thứ sử Dương Châu - Lưu Trọng Côn liền thay đổi thái độ trong chớp mắt.

“Các vị đại nhân, xin cứ nghỉ ngơi trước đã, Tiền đại nhân hiện tại còn đang ở Tô Châu. Hạ quan lập tức cho người đi thông báo với Tiền đại nhân.” Một viên lục sự nói, mặt mày tươi cười niềm nở.

“Không cần!” Trần Tựu Đạo ngăn y lại, nói: “Mang tất cả ghi chép về việc vận chuyển bằng đường sông ở chỗ này của các ngươi ra đây!”

Nếu muốn biết tình hình cụ thể của việc vận chuyển bằng đường thủy thì có thể thông qua báo cáo của quan viên trong Tư Vận Chuyển, hoặc đến hiện trường điều tra. Tuy nhiên, hai cách này hiện giờ đều không khả thi.

Một là đã xảy ra chuyện việc vận chuyển bằng đường thủy bị gián đoạn, có thể thấy nội bộ của Tư Vận Chuyển đầy rẫy vấn đề, những nội dung trong báo cáo của bọn họ chưa hẳn đã đúng. Hai là hiện tại nhóm người của Trần Tựu Đạo không có nhiều thời gian và sức lực để đến thực địa điều tra.

Như vậy chỉ có thể không đạt được mục đích tuyệt đối thì cũng phải đạt được mục đích tương đối, đến xem xét hồ sơ ghi chép của Tư Vận Chuyển.

Tình hình được ghi chép trong hồ sơ đương nhiên là có sai lệch, nhưng luôn có thể nhìn ra được ít nhiều dấu vết để lại.

Viên lục sự kia muốn nói lại thôi. Sau khi nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của Trần Tựu Đạo, y liền gật đầu nói: “Vâng thưa đại nhân, hạ quan đi lấy hồ sơ ghi chép đến ngay bây giờ.”

“Không cần ngươi phải mang đến, cứ dẫn chúng ta đến thẳng đó đi, cần hồ sơ gì, chúng ta sẽ tự tra tìm.” Thẩm Túy Sơn nói, ông lo quan viên của Tư Vận Chuyển giở trò.

Trần Tựu Đạo gật đầu, cũng nghĩ như vậy.

Trước khi quyết định đi xem xét hồ sơ ghi chép, Trần Tựu Đạo lại nhắc Lưu Trọng Côn lần nữa: “Lưu đại nhân, bảo những nhà thuyền kia đến Tư Vận Chuyển bên này đi, càng nhiều nhà thuyền đến đây càng tốt. Ông làm việc này cẩn thận cho bổn quan, nếu không…”

Một khi uy thế của quan lớn tam phẩm trong triều bùng lên thì vẫn có thể trấn áp được quan viên cấp dưới.

Lưu Trọng Côn co rúm người lại, vội vàng liên tục đáp “vâng”, tỏ ý sẽ dốc hết khả năng để tìm được nhiều nhà thuyền đến đây, mong mấy người Trần Tựu Đạo cứ yên tâm.

Còn lúc này ở Tô Châu, sau khi nghe thuộc hạ bẩm báo, sắc mặt Tiền Khả Kính hết sức u ám.

“Đại nhân, các quan viên của Lễ Bộ, Công Bộ và Ngự Sử Đài đã tới Giang Nam, vấn đề của việc vận chuyển bằng đường sông đã không thể che giấu được được nữa. Chúng ta nên làm thế nào bây giờ?” Một quan viên hỏi Tiền Khả Kính.

Tuy đã cuối thu, thời tiết đã trở lạnh, nhưng các quan viên này vẫn đổ mồ hôi đầy trán vì lo sợ.

“Trong thời gian ngắn, bọn họ sẽ không tra ra được điều gì đâu. Bảo tất cả mọi người ngậm kín miệng lại! Giờ chuyện đã như thế này, nội tình mà bị khui ra thì với ai cũng không phải là chuyện tốt, chỉ có đùn đẩy việc này mới có thể có tia hy vọng sống sót, hiểu không?” Tiền Khả Kính nói với giọng điệu mang theo sự đe dọa rõ mồn một.

Sau khi xảy ra chuyện, ông ta chạy đến Tô Châu, mục đích chính là để xoa dịu các nhà buôn lớn của Tô Châu và Hàng Châu.

Trước kia, bọn họ cùng kinh doanh mảng vận chuyển bằng đường thủy và thu được rất nhiều lợi ích từ việc này. Bây giờ xảy ra chuyện, đương nhiên là phải cùng nhau gánh chịu hậu quả.

Hơn nữa, việc vận chuyển bằng đường thủy bị gián đoạn cũng rất dễ đùn đẩy trách nhiệm, quan trọng là cứ đổ thừa cho thời tiết và bọn kẻ cướp trên sông là được. Thật ra, thiên tai và họa do con người gây ra không phải là điều mà Tư Vận Chuyển có thể kiểm soát được. Dĩ nhiên Tư Vận Chuyển phải chịu một phần trách nhiệm, nhưng không phải vẫn còn có chỗ để thanh minh sao?

“Vâng, thuộc hạ đã biết! Thuộc hạ nhất định sẽ nói lại với họ những điều này thật cẩn thận!” Quan viên cấp dưới khúm núm nói, không khỏi lau mồ hôi trán.

Nghe cấp dưới nói xong, sắc mặt Tiền Khả Kính không khá hơn là bao. Bởi vì bản thân ông ra cũng biết rất rõ, chuyện tới nước này thì đã nghiêm trọng đến mức không thể che giấu được nữa.

Hiện tại việc vận chuyển bằng đường thủy bị gián đoạn, khúc sông Dương Châu quan trọng nhất lại xảy ra vấn đề, đó là điều mà trước đây ông ta không ngờ tới.

Ông ta không ngờ những người kia lại tham lam và to gan đến thế, vậy mà lại không hề tiến hành nạo vét cải tạo đường sông.

Cho dù những người đó muốn chiếm khoản tiền triều đình phân bổ làm của riêng thì bề ngoài vẫn phải làm cho tử tế, để bảo đảm việc vận chuyển bằng đường thủy được tiến hành thuận lợi. Như thế, bọn họ mới có thể bình an vô sự được.

Bây giờ việc vận chuyển bằng đường thủy bị gián đoạn, tất cả mọi chuyện đã bị lộ, triều đình không điều tra thì thôi, nếu thật sự tập trung điều tra thì chẳng lẽ còn không tra ra được bao nhiêu vấn đề sao?

Ông ta chỉ vắng mặt ở Tư Vận Chuyển trong ba tháng ngắn ngủi mà đã xuất hiện vấn đề lớn như vậy, đáng ghét, thật đáng ghét!

Tiền Khả Kính không biết, nhóm người Trần Tựu Đạo hiện đã đi đến Tư Vận Chuyển và bắt đầu xem xét hồ sơ ghi chép.

Có điều, khối lượng công việc của Tư Vận Chuyển rất lớn, số lượng ghi chép cũng rất nhiều, đâu mới là những tài liệu mà họ cần? Tình hình thật sự của việc vận chuyển bằng đường thủy thể hiện được bao nhiêu qua ghi chép?

Khi nhóm người Trần Tựu Đạo đang cảm thấy đau đầu, không biết bắt tay từ đâu thì một viên lục sự của Tư Vận Chuyển lặng lẽ đi đến gần họ.