Uông Xưởng Công

Chương 811



Thẩm Túy Sơn nhanh chóng phát hiện ra hành động của viên lục sự kia liền giật mình, lập tức vào tư thế chuẩn bị phòng thủ.

Ông còn tưởng rằng viên lục sự đó muốn gây bất lợi cho họ, đang muốn cất cao giọng kêu to thì không ngờ viên lục sự lấy từ trong ngực áo ra một quyển ghi chép và đưa cho Trần Tựu Đạo một cách cực kì nhanh.

“Đại nhân, đây mới là hồ sơ thật sự, bên trong ghi chép tình hình thật sự của mỗi lần vận chuyển bằng đường thủy. Đây đều là do hạ quan bí mật ghi chép lại, bản đã cắt giảm tương ứng nằm ở ngăn tủ phía bên trái trước mặt đại nhân.” Viên lục sự nói với giọng rất nhỏ, giữa chừng còn cảnh giác nhìn về phía cửa.

Rõ ràng là y không muốn người khác biết chuyện này, thật ra trong lòng rất căng thẳng và bất an.

Trần Tựu Đạo vô thức nhận lấy quyển ghi chép, không nói gì mà chỉ tỉ mỉ quan sát viên lục sự.

Viên lục sự này có diện mạo bình thường, thoạt nhìn thì không có bất cứ điểm nào đáng chú ý, thuộc dạng lẫn trong đám đông cũng không thể nhận ra được.

Lục sự là chức quan bát phẩm, là chức quan gần thấp nhất trong triều, thậm chí có rất nhiều quản sự trong phủ nha các Tư không được coi là quan viên triều đình. Tuy nhiên, chức lục sự thật ra rất quan trọng, bởi vì họ có quyền sao chép lại văn thư.

Nhưng tại sao viên lục sự đó lại chỉ ghi lại cặn kẽ riêng một quyển hồ sơ và tại sao y lại giao cho nhóm người Lục Tựu Đạo vào lúc này? Viên lục sự đó muốn làm gì? Ghi chép này của y có bao nhiêu tính chân thực?

Chỉ trong chốc lát, rất nhiều suy nghĩ lóe lên trong đầu Trần Tựu Đạo. Ánh mắt ông ta nhìn viên lục sự ẩn chứa sự nghi ngờ và khó hiểu.

Viên lục sự lại liếc nhìn về phía cửa một lần nữa, vẫn nói với giọng rất nhỏ, dường như đang giải thích: “Đại nhân, ngài cứ xem rồi sẽ biết. Nếu đại nhân thật sự có thể tìm được các nhà thuyền đến để đối chiếu thì đại nhân sẽ biết những gì được ghi chép trong này đều là sự thật.”

Y thoáng dừng lại, cúi đầu xuống, nói với giọng gần như chỉ đủ để họ nghe thấy: “Đại nhân, hạ quan còn biết Tiền đại nhân qua lại rất thân thiết với trắc phi của thái tử. Chỉ cần đại nhân lần theo manh mối này để điều tra, chắc chắn có thể tra ra được điều gì đó.”

Hơi thở của Trần Tựu Đạo có phần không ổn định, ánh mắt ông ta nhìn viên lục sự càng thêm hoài nghi.

Nếu quyển ghi chép này đã khiến họ cảm thấy bất ngờ thì những lời nói vừa rồi của viên quản sự càng khiến họ vô cùng kinh ngạc.

Tiền Khả Kính qua lại thân thiết với trắc phi của thái tử? Chẳng lẽ ý của y ở đây là thái tử có nhúng tay vào chuyện việc vận chuyển bằng đường thủy?

Trần Tựu Đạo bất giác nắm chặt lấy quyển ghi chép, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị hơn. Ông ta liếc nhìn viên lục sự một cái thật sâu rồi gật đầu.

Tất nhiên, ông ta sẽ xác minh từng nội dung trong quyển ghi chép này, đồng thời cũng sẽ điều tra việc Tiền Khả Kính có mối liên hệ với trắc phi của thái tử.

Bấy giờ, ngoài cửa vang lên một loạt tiếng bước chân. Viên lục sự kia liền đứng ở cửa ra vào, động tác của y nhanh đến mức khiến mấy người Trần Tựu Đạo và Thẩm Túy Sơn đều không thể nhìn rõ, như thể y vẫn luôn đứng ở đó, hoàn toàn không di chuyển vậy.

Trần Tựu Đạo hơi nheo mắt lại, lập tức có sự phán đoán trong lòng. Rõ ràng y là người luyện võ.

Sao một người luyện võ lại trở thành một viên quan nhỏ của Tư Vận Chuyển?

Ngay sau đó, Trần Tựu Đạo cũng không kịp nghĩ ngợi gì, bởi vì tiếng bước chân ngoài cửa đã rất gần. Hóa ra Lưu Trọng Côn đã đến, còn dẫn theo mấy nhà thuyền.

Trần Tựu Đạo đặt quyển ghi chép lên những quyển hồ sơ khác rồi nhìn Lưu Trọng Côn, gật đầu nói: “Lưu đại nhân, vất vả cho ông rồi. Lần này bổn quan đến để điều tra chân tướng việc vận chuyển bằng đường thủy, chuyện hỏi thăm những nhà thuyền không thể để lộ ra ngoài, ông lui xuống trước đi!”

Ông ta còn chưa kịp xem kĩ quyển ghi chép vừa được đưa tới tay, nhưng ban nãy viên lục sự kia đã nói, nếu đối chiếu với lời nói của nhà thuyền thì có thể biết được ghi chép này là thật hay giả, tình hình của việc vận chuyển bằng đường thủy cũng sẽ rõ ràng.

Nghe Trần Tựu Đạo nói hết câu, Lưu Trọng Côn không hề cảm thấy bất ngờ, bản thân ông ta vốn dĩ không muốn tham gia vào việc này, bèn để mấy người nhà thuyền lại rồi vội vàng rời đi.

Trong thời gian ngắn như vậy mà Lưu Trọng Côn có thể tìm được mấy người nhà thuyền này, quả thật cũng không dễ dàng.

Trần Tựu Đạo điều chỉnh hơi thở, ổn định lại tâm trạng hơi xáo trộn của bản thân, sau đó mở quyển ghi chép ra. Sắc mặt ông ta dần dần thay đổi, hai hàng lông mày càng cau chặt hơn.

Nếu nội dung bên trong quyển ghi chép này là thật thì quan viên của Tư Vận Chuyển đúng là gan to tày trời. Nhất là Tiền Khả Kính. Tiền Khả Kính lấy đâu ra lá gan mà lại dám làm những chuyện như vậy?

Thái tử nhúng tay vào Tư Vận Chuyển, sở dĩ việc vận chuyển bằng đường thủy xảy ra vấn đề là bởi vì có bàn tay của thái tử!

Tin tức này được truyền khắp Kinh Triệu, ngay lập tức được truyền giữa các quan viên trong triều. Không, không chỉ được truyền giữa các quan viên mà còn khắp đầu đường cuối ngõ ở Kinh Triệu, ngay cả dân chúng chuyên giặt giũ y phục ở thành Đông cũng đã nghe nói về tin tức này.

Những người dân đó thậm chí còn không biết cả tên húy của thái tử, nhưng điều đó vẫn không gây trở ngại đến bản chất cuộc thảo luận của họ.

Đây chính là đề tài trò chuyện liên quan đến hoàng tộc tôn quý, là những người mà cả đời này bọn họ cũng không thể tiếp xúc, bây giờ có cơ hội bàn tán, âu cũng được vinh dự lây.

“Nghe nói, việc vận chuyển bằng đường thủy bị gián đoạn có liên quan đến thái tử. Thái tử tham ô tất cả ngân lượng mà Hộ Bộ phân bổ xuống nên mới có thể như vậy…” Người dân Giáp nói, hai mắt sáng ngời.

Bọn họ thậm chí còn không biết việc vận chuyển bằng đường thủy, lại càng không biết sự phân bổ của Hộ Bộ, mà toàn là nghe người khác nói lại.

Tuy nhiên, bọn họ biết một điều, đó chính là thái tử không phải người tốt, thái tử tham ô tiền bạc, còn là tiền bạc của nước nhà thì có thể tốt đến đâu cơ chứ?

Những người dân không biết gì cả mà còn bàn tán rôm rả như vậy, thì càng không cần phải nói đến các quan viên biết rõ tình hình.

Họ không dám trắng trợn bàn luận vấn đề này, nhưng vẫn sẽ nhỏ giọng nói riêng với nhau: “Nghe nói, việc vận chuyển bằng đường thủy có liên quan đến thái tử!”

Quan viên khác chớp chớp mắt, trả lời: “Đương nhiên là biết rồi, đây là tin tức của Ngự Sử Đài truyền ra. Nghe nói, Hộ Bộ, Công Bộ và Ngự Sử Đài đến Giang Nam để điều tra, đã phát hiện ra rất nhiều trò mèo bên trong.”