Uông Xưởng Công

Chương 820



Từ sau khi tiết trời vào thu, Trưởng công chúa Trịnh Vi bị ốm liệt giường. Trước đó, Vĩnh Chiêu Đế đã lệnh cho thái y đến chữa trị cho bà, còn lệnh cho Thiếu Phủ Giám ban thưởng rất nhiều thứ quý giá để bày tỏ sự thăm hỏi đối với Trưởng công chúa.

Bây giờ nhận được thỉnh cầu muốn vào cung của bà, đương nhiên là Vĩnh Chiêu Đế liền đồng ý ngay lập tức.

Mặc dù biết rằng Trịnh Vi ốm nặng, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy bà, Vĩnh Chiêu Đế vẫn không khỏi giật mình.

Tóc bà đã bạc trắng, trên mặt đầy nếp nhăn, người cũng hơi còng xuống, bước đi run rẩy, nhìn đúng là một bà già bệnh tình đã nguy kịch.

Duy có đôi mắt của bà vẫn sáng ngời và sắc bén, có thể thấy được khí thế uy nghiêm của Trưởng công chúa.

Nhìn Trưởng công chúa như thế này, trong lòng Vĩnh Chiêu Đế đủ loại cảm xúc đan xen, vội lên tiếng: “Hoàng tỷ không cần phải đa lễ. Người đâu, mau ban ngồi cho Trưởng công chúa! Hoàng tỷ đã đỡ hơn chưa?”

Vĩnh Chiêu Đế không nhớ lần trước gặp Trịnh Vi là khi nào. Trong ấn tượng của ông ta, Trưởng công chúa là một người cực kì lợi hại. Có điều, con người lợi hại hơn nữa cũng không thắng được thời gian. Trưởng công chúa như vậy, sợ rằng…

Ông ta thương xót cho bà, cũng cảm khái thời gian trôi qua quá nhanh, dường như cảm thấy bản thân chỉ ít hơn bà mười mấy tuổi mà thôi, vậy ông ta cũng đã già rồi sao?

Ông ta nhất thời quên mất chuyện bà bị trúng độc lúc trước. Nếu không phải việc bị trúng độc tổn hại nặng nề đến thân thể thì hiện giờ bà đã không ốm yếu thế này, thời gian cũng sẽ không lạnh lùng tàn nhẫn như vậy.

Trịnh Vi gật đầu, nhướng khóe môi, đáp: “Để hoàng thượng phải bận tâm rồi, ta vẫn ổn cả. Chỉ là, nghĩ rằng đã lâu không vào cung nên muốn đến gặp hoàng thượng. Thấy long thể hoàng thể khỏe mạnh, ta cũng yên tâm!”

“Hoàng tỷ có việc gì thì sai người vào cung nói với trẫm là được rồi, cần gì phải vất vả đích thân vào cung. Không biết hoàng tỷ đến là có chuyện gì?” Vĩnh Chiêu Đế nói.

Trịnh Vi hơi khom người, chậm rãi nói: “Hoàng thượng, Hữu Tàng trong cung đã được giao hẳn cho Nguyên Khang. Nguyên Khang tính tình đơn giản, không giống với Hoàng hậu nương nương, ta rất yên tâm về Nguyên Khang. Lỡ như ngày nào đó có chuyện gì, vẫn mong hoàng thượng rủ lòng thương tiếc cho con bé.”

Không đợi Vĩnh Chiêu Đế đáp lời, bà liền nói tiếp: “Hoàng thượng, ta đã nghe nói về những tin đồn ở Kinh Triệu, hiện nay Đại An đang thái bình, thực sự không nên phế truất thái tử. Xin hoàng thượng nghĩ kĩ về việc này.”

Những lời nói đó như thể đang dặn dò trăn trối, Vĩnh Chiêu Đế thầm giật mình, không khỏi kêu lên: “Hoàng tỷ, hoàng tỷ đây là…”

Ông ta không biết nên nói gì cho phải, trong số những anh chị em của ông ta chỉ còn lại một người chị gái này. Nếu bà cũng không còn nữa thì ông ta sẽ mất nốt người chị gái cuối cùng.

Hồi đó, ông ta đã giết tất cả những anh em trai còn lại mới ngồi vững được trên ngai vàng, nên đương nhiên không có nhiều tình cảm đối với anh em ruột thịt. Nhưng Trưởng công chúa đã từng giúp đỡ ông ta, đối với ông ta mà nói thì bà là một người khác biệt.

Vĩnh Chiêu Đế trấn tĩnh lại rồi đáp: “Xin hoàng tỷ hãy yên tâm, trẫm sẽ trông nom Nguyên Khang. Còn việc phế truất thái tử, trẫm tạm thời không có ý đó. Chuyện triều chính rối loạn đã khiến hoàng tỷ phải lo lắng.”

Đáng lẽ ra, cho dù là người trong hoàng tộc cũng không được xen vào những chuyện như phế, lập thái tử. Nhưng người ở trước mắt Vĩnh Chiêu Đế là chị gái cả đang ốm yếu của ông ta, lại là con dâu của phủ Định Quốc Công nên đương nhiên là khác.

Trịnh Vi hơi cụp mắt, trầm ngâm một lát, cuối cùng vẫn nói ra: “Hoàng thượng, hiện giờ đã có chuyện về việc vận chuyển bằng đường thủy ở đạo Giang Nam, rồi đến chuyện phế bỏ thái tử được bàn tán xôn xao. Theo ta thấy, hiện nay các thế lực trong triều đã mất đi sự cân bằng nên mới dẫn đến sự hỗn loạn này.”

Vĩnh Chiêu Đế im lặng, suy nghĩ của Trưởng công chúa cũng giống như suy nghĩ của ông ta. Các thế lực trong triều mất đi sự cân bằng, thái tử quá yếu, còn hoàng hậu lại quá mạnh.

“Vậy theo ý của hoàng tỷ thì có cách gì dẹp yên sự hỗn loạn này?”

Trịnh Vi mỉm cười, ánh mắt sáng lên, thấp thoáng có cảm giác quyết đoán sát phạt năm xưa: “Hoàng thượng, hiện giờ để phế bỏ thái tử, phe cánh của hoàng hậu vậy mà lại có thể nhúng tay cả vào việc vận chuyển bằng đường thủy, quả thật quá ngông cuồng. Nhất định phải ngăn chuyện này lại.”

“Ta cho rằng cần phải có người trấn áp thế lực của phe hoàng hậu, để giúp sức cho thái tử hoặc Ngũ hoàng tử, như thế mới có thể ổn định thế cuộc trong triều.”

Nếu đã biết nguyên nhân tình hình trong triều bất ổn, kê đơn thuốc phải đúng bệnh, dĩ nhiên là phải cân bằng các thế lực.

Trước đó, Vĩnh Chiêu Đế cũng nghĩ như vậy, nhưng nhìn khắp triều đình, có thế lực nào có thể trấn áp phe cánh của Vi hoàng hậu?

“Hoàng thượng, khi Uông Ấn chấp chưởng Đề Xưởng vào mấy năm trước, phe cánh của hoàng hậu không mạnh thế này. Trước đây, phe của Vi hoàng hậu cũng tìm mọi cách để đối phó với Uông Ấn. Nếu hoàng thượng lại dùng đến Uông Ấn lần nữa thì có thể dẹp yên tình hình trong triều.”

Trưởng công chúa nói với giọng điệu bình thản, hoàn toàn không nhận ra bản thân đã giáng sấm sét như thế nào trong điện Tử Thần.

Tim Vĩnh Chiêu Đế thắt lại, trong lồng ngực liền dâng lên luồng sát khí, ánh mắt nhìn về phía Trịnh Vi lập tức trở nên hoài nghi, giọng nói cũng lạnh đi: “Hoàng tỷ có ý gì?”

Vừa rồi ông ta đã lờ mờ có cảm giác, không ngờ chị gái cả của ông ta lại nhắc đến Uông Ấn.

Những lời bà vừa nói là thật sự suy nghĩ cho ông ta, hay là… đang giúp Uông Ấn?

Đế vương vốn đa nghi, cho dù là người chị ruột còn sót lại của mình, Vĩnh Chiêu Đế vẫn cảm thấy Trịnh Vi là người bụng dạ khó lường.

Uông Ấn, Trưởng công chúa thật sự đã nhắc đến Uông Ấn! Chẳng lẽ bà và Uông Ấn có sự qua lại nào đó mà ông ta không biết?

Trịnh Vi dường như không nhận ra sát khí và sự nghi ngờ của Vĩnh Chiêu Đế, vẫn bình tĩnh trả lời: “Hoàng thượng, ý của ta là có thể dùng Uông Ấn để trợ giúp thái tử hoặc Ngũ hoàng tử, để chống lại phe của hoàng hậu. Còn sau khi chuyện đã thành công, hoàng thượng dự định xử lí Uông Ấn như thế nào, đó là việc của sau này. Uông Ấn vẫn còn có ích, để hắn bị giam lỏng trong phủ nhà họ Uông, chẳng phải rất đáng tiếc sao?”

Dứt lời, bà mỉm cười, giống như không phải đang nói về một người mà là nói đến một món đồ có ích, nói về việc tận dụng hết công dụng của món đồ đó.

Vĩnh Chiêu Đế liếc nhìn bà bằng ánh mắt nghi ngờ, không biết vì sao ông ta luôn cảm thấy Trịnh Vi như thế này khiến ông ta có cảm giác rất quen thuộc.

Chẳng mấy chốc, ông ta liền biết vì sao lại có thứ cảm giác quen thuộc này: Đây là sự cao ngạo mà chỉ người trong hoàng tộc mới có, cảm giác có thể kiểm soát được mọi vật.

Uông Ấn là bề tôi, cũng chỉ là công cụ trong tay đế vương mà thôi, đương nhiên là có thể thao túng hắn.

Nhưng Vĩnh Chiêu Đế không biết trong lòng Trịnh Vi vào giờ phút này là muôn ngàn suy nghĩ, hoàn toàn không phải là vẻ thờ ơ đang thể hiện trên mặt.