Trịnh Vi biết mình sắp chết, không ai biết rõ cảm giác sinh mạng đang dần trôi qua hơn chính bà.
Cả đời này của bà, sinh ra trong hoàng tộc tôn quý, những gì nên trải qua cũng đã trải qua, những gì nên hưởng thụ cũng đã hưởng thụ, còn có phò mã tri kỷ bầu bạn đến già, đã không còn nhiều điều nuối tiếc nữa.
Nhưng con người sống trên đời luôn có một số chuyện không thể buông xuống được.
Trịnh Vi cũng rất khó nói cụ thể bản thân không buông xuống được điều gì. Song, bà muốn giúp Uông Ấn trước khi mình nhắm mắt xuôi tay.
Vào mười mấy năm trước, bà đã từng giúp Uông Ấn một lần, sau đó thì có Đề Xưởng. Sau khi có Đề Xưởng, Đại An không hẳn là tốt, nhưng cũng không hẳn là xấu. Ít nhất hiện nay Đại An không còn Đề Xưởng, quả thật khiến bà thấy lo lắng.
Vì vậy bà vào cung, trực tiếp nhắc đến Uông Ấn trước mặt Vĩnh Chiêu Đế, mong Vĩnh Chiêu Đế dùng Uông Ấn lần nữa.
Đến lúc này, bà đã không quan tâm đến sự tức giận của Vĩnh Chiêu Đế nữa, đây là chuyện mà bản thân bà muốn làm, đồng thời cảm thấy nên làm, vậy là đủ rồi.
Còn Vĩnh Chiêu Đế, không biết là ông ta nể tình Trịnh Vi từng giúp đỡ mình hay châm chước cho Trịnh Vi tuổi già sức yếu, mà cuối cùng vẫn kìm nén lửa giận và sát khí, lạnh nhạt nói: “Hoàng tỷ, chuyện trong triều trẫm đương nhiên sẽ cân nhắc. Hiện tại, hoàng tỷ nên lấy sức khỏe làm trọng, để tránh sầu lo nhọc lòng, trái lại lại không hay.”
“Hoàng thượng nói phải, sức khỏe tất nhiên là quan trọng. Có điều, ta tự biết việc của mình, đây có lẽ là lần cuối cùng ta gặp hoàng thượng, vẫn mong hoàng thượng long thể khỏe mạnh, mọi việc như ý.” Trịnh Vi cười nói.
Những lời nói chẳng lành dặn dò trước lúc lâm chung như thế này được nói qua miệng bà, thế mà lại không có nhiều cảm giác bi thương, chỉ mang lại sự thoải mái và bình thản.
Nhận ra được điều này, Vĩnh Chiêu Đế thoáng trầm lặng, giọng nói cũng dịu đi phần nào: “Hoàng tỷ vẫn nên lấy sức khỏe làm trọng, những chuyện còn lại, trẫm tự có quyết định.”
Bất luận là chuyện của thái tử hay việc của Uông Ấn đều không cần Trưởng công chúa phải bận tâm. Bà đã sắp chết rồi.
Cho đến khi Trịnh Vi rời đi, Vĩnh Chiêu Đế vẫn không nhắc đến Uông Ấn nữa, giống như không nghe thấy những lời nói trước đó của bà, hai chị em đều thầm hiểu trong lòng mà bỏ qua chuyện này.
Nhưng lời đã nói ra, tất nhiên sẽ để lại dấu vết, còn lại chỉ là vấn đề thời gian.
Lúc rời khỏi điện Tử Thần, Trịnh Vi còn quay đầu lại thoáng nhìn, điện Tử Thần vẫn nguy nga cao ngất, tượng trưng cho quyền lực hoàng gia tối cao trong thiên hạ, người ở trong điện đã nắm giữ quyền lực hoàng gia hơn hai mươi lăm năm.
Bà dường như còn nhớ rõ vị hoàng tử yếu đuối và sợ hãi từng nấp sau lưng bà hồi đó, luôn hoảng hốt gọi bà “Hoàng trưởng tỷ”. Bà cũng nhớ rõ người em trai nhút nhát đó của bà đã từng bước trở thành thái tử, cuối cùng lên ngôi như thế nào…
Bà chưa bao giờ hối hận vì năm ấy đã giúp Vĩnh Chiêu Đế đăng cơ. Chỉ là thỉnh thoảng cũng sẽ nghĩ: Nếu đổi thành một người khác lên làm hoàng thượng sẽ như thế nào? Có lẽ còn không bằng Vĩnh Chiêu Đế.
Cho dù nói thế nào đi chăng nữa, khi đế vương không sáng suốt thì cần phải có bề tôi hiền giúp đỡ.
Trịnh Vi cũng chỉ ngoảnh đầu nhìn lại trong chốc lát, sau đó nhanh chóng rời đi, trong lòng hoàn toàn thư thái.
Đây có lẽ thật sự là lần cuối cùng bà vào cung, nhưng việc bà muốn làm cũng đã làm cả rồi, trong lòng không còn nhiều điều để cảm khái nữa.
Lúc bước ra ngoài cửa cung, Trưởng công chúa nhìn thấy phò mã Tề Thích Chi vẫn luôn đợi ở bên ngoài. Bà vô thức nở nụ cười, ánh mắt từ trước đến nay luôn sắc bén có thêm tình cảm dịu dàng.
Mái tóc phò mã cũng gần như đã bạc trắng, khuôn mặt đầy nếp nhăn, nhưng dáng người vẫn thẳng tắp, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Đời này của bà thật sự đã không còn điều gì nuối tiếc nữa.
Đương nhiên, việc Trưởng công chúa Trịnh Vi tiến cung đã khiến Vi hoàng hậu đưa ra chủ định.
Có lẽ trên đời này thật sự có những người sinh ra đã ghét nhau. Từ khi Vi hoàng hậu bắt đầu có ký ức, bà ta vẫn luôn chán ghét Trịnh Vi. Bất kể là lúc vẫn còn là cô nương chốn khuê phòng hay khi đã làm thái tử phi, rồi làm mẫu nghi thiên hạ thì bà ta vẫn ghét Trưởng công chúa như vậy.
Vi hoàng hậu tin rằng cảm nhận của Trịnh Vi về bà ta cũng giống như thế. Trịnh Vi đã đau ốm thế này mà còn vào cung xin gặp hoàng thượng là vì lẽ gì?
Trong tình hình hiện nay, Vi hoàng hậu không thể không nghĩ nhiều.
Tuy nhiên, cho dù bà ta đã cài cắm mật thám trong điện Tử Thần thì cũng không thể biết được Trịnh Vi đã nói gì, trong lòng không khỏi càng thêm lo sợ.
Bà ta luôn cảm thấy Trịnh Vi sẽ nói điều không hay ho, chẳng lẽ Trịnh Vi vào cung là vì việc vận chuyển bằng đường thủy của đạo Giang Nam?
Vi hoàng hậu nghĩ ngợi chốc lát rồi sai Lục Cầm phát mệnh lệnh cho các mật thám trong điện Tử Thần, bảo bọn họ dốc hết sức nghe ngóng nội dung cuộc trò chuyện giữa Trưởng công chúa và hoàng thượng. Nếu không, bà ta không tài nào yên tâm được.
Mật thám trong điện Tử Thần còn chưa truyền ra tin tức thì Vĩnh Chiêu Đế đã đột ngột đến cung Khôn Ninh.
Sau khi nghe nội thị truyền lời, Vi hoàng hậu thoáng thất thần, ngay sau đó liền cảm thấy hoang mang: Hôm nay không phải mùng một hay ngày mười lăm, vì sao hoàng thượng lại đột nhiên đến đây?
Hậu cung của Vĩnh Chiêu Đế phong phú, những năm gần đây, nếu không phải tình huống đặc biệt, đế vương sẽ chỉ nghỉ lại cung Khôn Ninh trong hai ngày mùng một và ngày rằm. Hiện tại có tình huống gì đặc biệt sao?
Khi đang chuẩn bị nghênh đón hoàng thượng, Vi hoàng hậu có đủ loại suy đoán trong lòng, càng nghĩ càng căng óc, quả thật không nghĩ ra được gì.
Khi Vĩnh Chiêu Đế vào đến cung Khôn Ninh, nhịp tim của Vi hoàng hậu bỗng nhiên đập nhanh hơn, như thể sắp có nguy hiểm gì đó, nhưng bà ta vẫn nở nụ cười đoan trang và nói: “Thần thiếp tham kiến hoàng thượng! Xin thỉnh an hoàng thượng!”
“Ừ.” Vĩnh Chiêu Đế hờ hững đáp, đi qua Vi hoàng hậu rồi ngồi xuống ghế chủ nhân của cung Khôn Ninh.
Sau đó, ông ta khoát tay cho những người theo hầu: “Các ngươi lui hết cả đi, trẫm có chuyện cần bàn với hoàng hậu.”
Đế vương vừa dứt lời, các nội thị và cung nữ, bao gồm cả Cầu Ân đều lui ra ngoài ngay lập tức. Trong cung điện rộng lớn chỉ còn lại hai người là đế vương và hoàng hậu.
Thấy Vĩnh Chiêu Đế hành động như vậy, tim Vi hoàng hậu càng như gõ trống, đành cố hết sức giữ bình tĩnh, ngồi xuống bên cạnh ông ta.
“Hoàng thượng, ngài có điều gì dặn dò thần thiếp sao?” Vi hoàng hậu mỉm cười, giọng điệu mang theo sự thận trọng và dè dặt.
Vĩnh Chiêu Đế nhìn Vi hoàng hậu với ánh mắt chăm chú quan sát, nhưng không lên tiếng.
Hoàng hậu trang điểm tỉ mỉ, thoa son trát phấn thật dày nhưng lại không che hết được nếp nhăn nơi khóe mắt. Phải rồi, hoàng hậu còn nhiều hơn ông ta ba tuổi nên đương nhiên sẽ có rất nhiều nếp nhăn.
Mấy chục năm trôi qua, người ở trước mặt đã không còn dáng vẻ trẻ trung xinh đẹp trong ký ức của ông ta, nhưng cử chỉ và nụ cười kia vẫn đoan trang hiền thục, giống như hoàng tử phi thích hợp nhất năm đó, và nay là hoàng hậu luôn làm tròn bổn phận.