Trong buổi chầu sáng nay, bầu không khí trong điện Tuyên Chính căng thẳng lạ thường, văn võ bá quan đều nín thở, tập trung chờ đợi chỉ thị đầu tiên của Vĩnh Chiêu Đế.
Thừa Ân Công - Vi Thịnh cũng có mặt trên điện Tuyên Chính, vẻ mặt đầy nghiêm nghị.
Từ khi có quan viên dâng tấu xin phế bỏ thái tử đến nay, người của phủ Thừa Ân Công không vắng mặt một buổi chầu sớm nào, sợ lại bỏ lỡ cơ hội mở miệng giải thích ngay tại chỗ.
Vi Thịnh thầm biết chuyện này có liên quan rất lớn, phủ Thừa Ân Công chỉ có ông ta mới ứng phó được với tình huống này.
Những lời khai của cung nữ kia đương nhiên là nói bậy bạ. Vi Thịnh biết đâu mới là chân tướng. Nhưng chân tướng, chỉ xem ý của hoàng thượng mà thôi.
Con gái ông ta truyền tin tức khẩn cấp, nói rằng hoàng thượng giữ một mình Phạm thị lại trong điện Tử Thần, không lâu sau thì Phạm thị bị tấn công.
Chuyện trùng hợp như vậy, ai sẽ tin cho được?
Nay đại cung nữ của Phạm Thị chỉ vào cung Khôn Ninh, ý của hoàng thượng ở đây có phải chính là cung Khôn Ninh không?
Nếu nói ý của hoàng thượng là như vậy, nhưng hoàng thượng lại không có bất cứ động thái gì. Nếu không phải ý này thì sao Tả Dực Vệ lại để lộ tin tức ra ngoài?
Giờ phút này, tất nhiên là Vi Thịnh đã biết chuyện Phạm thị bị tấn công sẽ liên quan đến việc vận chuyển bằng đường thủy và chuyện phế bỏ thái tử. Song, ông ta không biết liên quan như thế nào.
Vĩnh Chiêu Đế hơi híp mắt lại, quét mắt nhìn các quan viên một lượt, ánh mắt dừng lại một lát ở Vi Thịnh rồi lập tức dời đi.
Hồi lâu sau, đế vương mới nói: “Gần đây tình hình trong triều lộn xộn, thế cuộc trong triều bởi vậy mà rối loạn. Việc vận chuyển bằng đường thủy ở đạo Giang Nam, trẫm đã cử người đi điều tra. Thái tử ôn hòa, lương thiện, khiêm nhường và cần kiệm, chắc chắn sẽ không nhúng tay vào việc vận chuyển bằng đường thủy. Có lời đồn như vậy chẳng qua là có người muốn làm rối loạn Đại An. Chúng ai khanh có hiểu không?”
Đế vương nói rất bình thản, nhưng giọng điệu lại không cho phép phản bác.
“Chúng thần hiểu ạ.” Rất nhiều quan viên lập tức run rẩy trả lời rất to.
Nếu hoàng thượng đã nói thái tử ôn hòa, lương thiện, khiêm nhường, cần kiệm, thì thái tử là người ôn hòa, lương thiện, khiêm nhường, cần kiệm; hoàng thượng đã nói thái tử không nhúng tay vào việc vận chuyển bằng đường thủy, vậy thì thái tử không nhúng tay vào việc vận chuyển bằng đường thủy.
Nếu thái tử đã không liên quan đến vấn đề của việc vận chuyển bằng đường thủy, nếu thái tử là người ôn hòa, lương thiện, khiêm nhường và cần kiệm thì lí do các quan viên xin phế bỏ thái tử đã không được thiết lập.
Hoàng thượng muốn bảo vệ thái tử!
Bá quan hiểu rõ trong lòng, lại bắt đầu ước lượng vị trí của thái tử trong lòng hoàng thượng.
Nếu hoàng thượng đã đứng về phía thái tử thì rốt cuộc chuyện của Hoàng quý phi - mẹ đẻ của thái tử có liên quan đến cung Khôn Ninh hay không?
Trong lòng Bùi Đỉnh Thần và Thiệu Thế Thiện đều cảm thấy nặng trĩu. Thật ra, những chuyện xảy ra gần đây trong triều là để tranh giành vị trí người kế vị mà thôi. Hoàng thượng bảo vệ thái tử, vậy có phải là bỏ cung Khôn Ninh không?
Bất kể hoàng thượng lấy hay bỏ như thế nào thì mưa gió đã nổi lên, Đại An khó có thể bình yên.
Trong lòng Vi Thịnh lúc này cũng nghĩ như vậy. Nhưng ngoài sự lo lắng giống như hai người Bùi, Thiệu ra, ông ta còn có thêm sự lĩnh hội “quả nhiên là như thế”.
Con gái của ông ta và phủ Thừa Ân Công… nguy rồi.
Khi quá hưng thịnh thì đương nhiên phải gánh lấy những nguy hiểm của sự hưng thịnh đó.
Ông ta dường như cảm thấy bản thân đang đứng trên con thuyền lá lẻ loi, nhưng xung quanh lại là cuồng phong gào thét và ông ta sắp bị sóng lớn nhấn chìm trong cơn bão.
Tuy nhiên, những lời nói tiếp theo của Vĩnh Chiêu Đế khiến Vi Thịnh kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Vĩnh Chiêu Đế nói: “Còn về chuyện của hậu cung, chỉ là một nô tỳ phản bội chủ nhân mà thôi, không cần phải để ý. Đại An cũng sẽ không bị ảnh hưởng gì bởi điều này. Trẫm không thích nghe thấy những lời đồn đó.”
Lần này, tất cả quan viên có mặt trong điện Tuyên Chính đều trở nên trầm lặng một cách khác thường.
Đúng như những lời hoàng thượng đã nói, không được mang chuyện của hậu cung ra nói trên điện Tuyên Chính, nhưng triều chính và hậu cung đâu thể tách rời?
Người sáng suốt đều biết việc Hoàng quý phi Phạm thị bị tấn công là nhằm vào cung Khôn Ninh, ý của hoàng thượng bây giờ là muốn bảo vệ cung Khôn Ninh.
Đầu tiên, hoàng thượng bảo vệ thái tử, sau đó lại bảo vệ hoàng hậu. Ý của đế vương là không nghiêng về bên nào?
Bá quan còn chưa lấy lại tinh thần từ trong sự suy đoán thì đã nghe thấy Vĩnh Chiêu Đế nói tiếp: “Có điều, việc trong triều xuất hiện đủ loại tin đồn cũng đã cho trẫm một lời cảnh tỉnh. Thái tử nên thận trọng trong lời nói và việc làm hơn, tuyệt đối không thể có bất cứ sai lầm nào. Nếu không trẫm nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua. Hoàng hậu cũng nên đoan trang hiền thục để ổn định hậu cung…”
Nói xong, Vĩnh Chiêu Đế lại ra lệnh cắt giảm chi tiêu của phủ thái tử, đồng thời để Hoàng quý phi Phạm thị và Huy phi Hồ thị toàn quyền chấp chưởng hậu cung.
Cuối cùng, Vĩnh Chiêu Đế nói: “Các khanh có việc thì bẩm tấu, không có việc gì thì bãi triều! Nếu có chuyện thì đưa tấu chương đến điện Tử Thần.”
Các quan viên còn có thể nói gì đây? Hoàng thượng làm thế này không phải là không nghiêng về bên nào mà đã trừng phạt cả đôi bên.
Nói vậy thì thái tử cũng có lỗi, mà hoàng hậu cũng có thiếu sót.
Nhìn kĩ ra thì phe của Ngũ hoàng tử đã được lợi. Bởi vì bề ngoài thì bọn họ không liên quan đến chuyện này, nhưng Huy phi nương nương đã có được quyền cùng quản lý hậu cung, đây giống như là được hời mà không tốn chút công sức nào.
Hoàng thượng làm như thế là dìm chuyện của thái tử và hoàng hậu xuống, để cân bằng thế lực, ổn định thế cuộc trong triều.
Song, cách trừng phạt cả đôi bên này sao nhìn thế nào cũng thấy kỳ lạ? Đây thật sự là cách xử lí của hoàng thượng sao?
Ngay cả Vi Thịnh cũng bất giác nhíu mày.
Cuồng phong bão táp trong dự liệu không đến, đây dĩ nhiên là chuyện tốt, nhưng nỗi bất an trong lòng ông ta vẫn không tiêu tan.
Nếu hoàng thượng không hỏi tội cung Khôn Ninh thì tại sao lại xảy ra chuyện Hoàng quý phi vị tấn công?
Chuyện này hình như không ảnh hưởng gì đến thế cuộc trong triều, nhưng nó lại cứ xảy ra vào thời điểm này, chẳng lẽ thật sự chỉ là một màn “nô tỳ phản bội chủ nhân” thôi sao?
Với sự hiểu biết của ông ta về hoàng thượng thì sự việc sẽ không đơn giản như thế. Vậy tiếp theo hoàng thượng sẽ còn làm gì nữa?
Vi hoàng hậu cũng có suy nghĩ giống như cha của bà ta, luôn cảm thấy sự việc kết thúc quá nhẹ nhàng.
Cơn mưa gió của việc Phạm thị bị tấn công chắc chắn là nhằm vào Vi hoàng hậu. Trước đó, Vi hoàng hậu vẫn còn như đang đối mặt với kẻ địch mạnh và nghĩ rằng cho dù tung hết thế lực ra cũng phải giữ vững quyền lực và vị trí của mình.
Nhưng hoàng thượng lại dễ dàng bỏ qua mọi chuyện như thế này, còn xử lí rất nhẹ nhàng. Điều đó khiến Vi hoàng hậu không biết nên làm gì tiếp theo.
Đợi đến khi bà ta biết được Vĩnh Chiêu Đế muốn làm gì thì đã không kịp nữa.