Sau khi Vĩnh Chiêu Đế bãi triều, điện Tử Thần đã truyền ra mấy ý chỉ liên tiếp, nội dung đều nhằm vào tình hình rối ren hiện nay của Đại An.
Điều khiến người ta chú ý nhất trong đó là ý chỉ về Đề Xưởng: Cửu hoàng tử và Thập hoàng tử không cùng nhau chấp chưởng Đề Xưởng nữa, kể từ nay trở đi, hai hoàng tử này không được hỏi han đến mọi việc ở Đề Xưởng!
Thời điểm ý chỉ này được truyền ra, quan viên trong triều tưởng chừng như mình đã nghe nhầm.
Hoàng thượng muốn thu hồi quyền quản lý Đề Xưởng sao?
Cửu hoàng tử và Thập hoàng tử kinh hãi đến mức hoàn toàn không có bất cứ phản ứng gì, họ tuyệt nhiên không ngờ được rằng thế cuộc hỗn loạn trong triều lại ảnh hưởng trực tiếp đến mình.
Rõ ràng là Đề Xưởng không hề liên quan đến những chuyện trong triều hiện nay, sao phụ hoàng lại đưa ra ý chỉ này?
Trong khi đủ thứ chuyện xảy ra như việc vận chuyển bằng đường thủy ở đạo Giang Nam gặp vấn đề, rồi chuyện phế bỏ thái tử, mặc dù họ không nói gì, nhưng trong thâm tâm đều ít nhiều cảm thấy vui mừng trên nỗi đau của người khác. Cửu hoàng tử Trịnh Mậu còn đích thân ra tay “thêm dầu vào lửa”.
Có điều, đến cuối cùng mọi chuyện lại tiến triển như thế này, còn khiến họ bị vạ lây.
Vì sao hoàng thượng lại muốn thu hồi quyền lực của họ? Thế thì về sau Đề Xưởng phải làm thế nào đây?
Thập hoàng tử Trịnh Huấn suy sụp ngồi phịch xuống ghế, sắc mặt xám như tro tàn, cuối cùng cay đắng nhắm mắt lại.
Thế cuộc trong triều như thế này, sao y còn không hiểu được ý của phụ hoàng?
Vĩnh Chiêu Đế lấy lại Đề Xưởng đương nhiên là để hạn chế quyền lực của y và cản trở Vi hoàng hậu. Ai bảo y đã cài cắm nhiều người trong Đề Xưởng như vậy?
Hiện nay thế lực của hoàng hậu càng ngày càng lớn, tất nhiên là Vĩnh Chiêu Đế sẽ không cho phép tình hình này tiếp diễn.
Song, cho dù y hiểu nguyên nhân thì đã sao? Mặc dù y là Thập hoàng tử tôn quý, có cha vợ là tả bộc xạ Thượng Thư, nhưng tiền đồ và vận mệnh của y đều nằm trong tay người khác, y không thể giãy giụa được chút nào.
Đề Xưởng…
Thời điểm phụ hoàng bổ nhiệm y chấp chưởng Đề Xưởng, trong lòng y đã từ chối. Y biết tình huống của mình, y không hề muốn tham gia vào việc tranh giành quyền lực trong triều.
Tuy nhiên, mấy năm nay y đã nếm được mùi vị của quyền lực và biết rõ quyền lực có thể mang đến lợi ích gì cho bản thân. Bây giờ đột nhiên bị đoạt mất quyền lực, làm sao y chấp nhận được?
Đau khổ nhất trong cuộc đời không phải là bị mất đi, mà là sau khi có được lại bị mất đi. Điều đó khiến y sắp phát điên lên.
Không biết nghĩ tới điều gì, Trịnh Huấn bỗng nhiên mở bừng mắt ra, cất tiếng sai bảo gia nhân: “Mau đi mời hoàng tử phi đến đây một chuyến, bổn điện hạ có việc quan trọng cần bàn bạc với nàng ấy.”
Cho dù tình hình hiện giờ có tồi tệ hơn nữa thì cha vợ của y vẫn là tả bộc xạ Thượng Thư. Và sẽ có một ngày y không còn phải đối mặt với tình thế mặc cho người ta chém giết như thế này nữa…
Tình trạng của Cửu hoàng tử Trịnh Mậu cũng không khá hơn là bao.
Dù rằng lúc trước y đã bị Thập hoàng tử chèn ép, nhưng nói thế nào đi chăng nữa thì y cũng chấp chưởng Đề Xưởng, nhất là sau khi y tố cáo lên phụ hoàng, y đã từng bước tăng cường tầm ảnh hưởng của mình ở Đề Xưởng.
Chẳng mấy chốc y nhất định sẽ kiểm soát hoàn toàn Đề Xưởng.
Đến lúc đó, y cũng có thể có quyền thế ngập trời giống như đốc chủ Uông Ấn trước đây, là người mà không ai dám trêu vào.
Thế nhưng cảnh tượng tốt đẹp đó đột nhiên dừng lại vào lúc này, y đã bị lấy đi toàn bộ quyền lực quản lý Đề Xưởng.
Cho dù mẹ đẻ y là Huy phi có quyền cùng chấp chưởng hậu cung thì cũng không thể nào bù đắp được tổn thất của y. Việc này không giúp được gì cho y cả.
“Chết tiệt! Chết tiệt! Sao lại như vậy? Thái tử bất tài, không đức độ, đã xảy ra nhiều chuyện như thế, sao phụ hoàng vẫn còn bảo vệ hắn? Còn vì hắn mà cắt giảm quyền lực của chúng ta!” Trịnh Mậu gằn giọng, hai mắt đỏ ngầu.
Là một trong số các hoàng tử, y cũng tràn ngập dã tâm đối với ngai vàng tối cao kia, nhưng y vẫn luôn cẩn thận che giấu. Y và Ngũ hoàng tử do cùng một mẹ sinh ra, có người anh trai ruột thịt này tranh giành ngai vàng với thái tử chắn ở đằng trước, nên từ xưa đến nay y hết sức an toàn.
Trịnh Mậu vốn dự định nấp đằng sau anh trai của y, lặng lẽ dần dần mở rộng quyền lực của mình, không ngờ… công sức vất vả của y đổi thành công cốc.
Y nắm chặt hai bàn tay, nghiến răng nghiến lợi, trên cổ nổi gân xanh, đanh giọng quát: “Người đâu, chuẩn bị đi! Bổn điện hạ muốn vào cung gặp mẫu phi!”
Tuyệt đối không thể chắp tay nhường lại công sức bốn năm qua như vậy được, tuyệt đối không thể được!
Vi hoàng hậu còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm vì thoát được một kiếp nạn thì biết được tin tức hoàng thượng thu hồi quyền chấp chưởng Đề Xưởng của hai vị hoàng tử, trong lòng bà ta lại bị bao phủ bởi sương mù dày đặc.
Hoàng thượng lấy lại quyền quản lý Đề Xưởng là có ý định phái tâm phúc của ông ta chấp chưởng Đề Xưởng lần nữa?
Tuy đối với đế vương, vị trí của Đề Xưởng hiện nay đã kém xa Nghi Loan Vệ, nhưng Đề Xưởng vẫn là lực lượng cực kì quan trọng, hoàn toàn không thể xem nhẹ.
Nếu lực lượng này rơi vào tay của thế lực đối địch với Vi hoàng hậu thì không có lợi cho bà ta chút nào.
Hóa ra đây mới là cách xử lí của hoàng thượng, hoàng thượng muốn làm suy yếu thế lực của bà ta từng bước một. Nói vậy, hoàng thượng thật sự đã tin tưởng những lí do thoái thác của người đàn bà Phạm thị đê tiện kia!
Vi hoàng hậu vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, đột nhiên phát hiện ra rằng thật ra mọi thứ nằm trong lòng bàn tay đều đang dần dần thoát khỏi tầm kiểm soát của bà ta, còn phát hiện ra rằng bà ta không hiểu hoàng thượng như trong tưởng tượng của mình.
Rõ ràng là việc vận chuyển bằng đường thủy, chuyện phế bỏ thái tử không hề liên quan đến Đề Xưởng, sao hoàng thượng lại ra mệnh lệnh đó?
Hoàng thượng lấy lại Đề Xưởng là muốn giao nó cho ai?
Vi hoàng hậu không cần phải đi điều tra thì đã nhanh chóng biết được điều đó, bởi vì bên điện Tử Thần đã đưa ra ý chỉ.
Hoàng thượng có chỉ dụ: “Sau vài tháng điều tra, Binh Bộ đã điều tra rõ nguyên nhân cái chết Trấn Quốc Công, đồng thời đã bắt được thích khách để an ủi vong linh trên trời của Trấn Quốc Công. Trước đây, đại tướng quân Uông Ấn của Nhạn Tây Vệ đã bị liên lụy bởi việc này, thật sự là người vô tội, vì vậy gỡ bỏ lệnh giam lỏng Uông Ấn, nay để Uông Ấn đảm nhiệm chức đốc chủ Đề Xưởng…”
Ý chỉ này giống như sấm sét rung trời, chấn động cả trên dưới trong triều.
Uông Ấn bị giam lỏng trong phủ nhà họ Uông ở thành Tây, Uông Ấn đã biến mất trong triều, Uông Ấn mà các quan viên đã bắt đầu dần dần lãng quên… nay lại đảm nhiệm chức đốc chủ Đề Xưởng?
Tiến triển này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của bọn họ.
Kết cục mà bọn họ vẫn luôn chờ đợi lại là Uông Ấn tái nhậm chức!
Trong đầu bọn họ lập tức hiện lên khuôn mặt không thể nào quên được, cùng với khí thế khiến người ta khiếp sợ.
Người này sẽ xuất hiện trở lại trong triều sao?
Có điều, khi ý chỉ khôi phục quyền lực cho hắn được đưa tới phủ nhà họ Uông, Uông Ấn đang đắm chìm trong nỗi đau thương to lớn!