Khi Uông Ấn tỉnh lại, việc đầu tiên chính là kiểm tra tình trạng cơ thể của mình, sau đó khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Hắn nhớ bản thân đã múa kiếm trong mưa rồi nôn ra máu tươi, sức lực toàn thân đều bị rút cạn, sau đó không còn biết gì nữa.
Đối với người học võ thì tình trạng cơ thể là quan trọng nhất, bản thân hắn cũng không thể ngoại lệ.
Bây giờ xem ra cơ thể hắn không có vấn đề gì quá to tát.
Không chỉ như vậy, hắn còn phát hiện ra nội lực tràn đầy, tình hình còn tốt hơn cả lúc trước.
Hắn chưa kịp kiểm tra tỉ mỉ thì nghe thấy giọng nói đầy vui mừng: “Đại nhân, chàng tỉnh lại rồi, thật tốt quá! Thiếp lập tức cho người đi gọi Chu thái y và Mộc đại phu đến đây. Đại nhân, chàng cảm thấy có chỗ nào không thoải mái không?”
Uông Ấn lắc đầu, muốn nói gì đó nhưng lại phát hiện ra cổ họng khô khốc.
Ánh mắt hắn dừng lại trên mặt Diệp Tuy, nhìn nàng không chớp mắt.
Cô gái nhỏ có quầng thâm dưới mắt, nét mặt mệt mỏi thấy rõ, hẳn là đã lâu chưa chợp mắt. Nàng đã thức trông hắn cả đêm.
Bấy giờ, tất cả những gì xảy ra tối qua đều hiện lên trong đầu Uông Ấn, vẻ mặt hắn liền trở nên hơi lạ thường.
Tối qua hắn say rượu, lúc đó không thể kiểm soát được hành động của bản thân. Nhưng bây giờ nhớ lại mới phát hiện ra những trải nghiệm đó sâu sắc đến vậy, hắn hoàn toàn không có cách gì để quên được.
Hắn hôn Diệp Tuy như thế nào, môi lưỡi quấn lấy nhau ra sao, hắn cởi bỏ y phục của nàng như thế nào…
May mà cuối cùng hắn vẫn kiềm chế được bản thân, lảo đảo xông ra ngoài sân bắt đầu luyện kiếm.
Lúc này, nghĩ về những chuyện đã làm với nàng, hắn cảm thấy lúng túng và xấu hổ khôn tả.
Uông Ấn rất hiếm khi lúng túng và xấu hổ, chỉ có mấy lần cũng đều là bởi vì Diệp Tuy.
Mặc dù đó là hắn không kìm nén được tình cảm trong lòng, nhưng sự việc xảy ra hết lần này tới lần khác, hắn thực sự không biết nên nói gì cho phải.
So với tâm trạng phức tạp của hắn, Diệp Tuy có vẻ ung dung bình tĩnh hơn.
Sau một đêm điều chỉnh, sau một đêm lo lắng, kinh ngạc và vui mừng, nàng đã đè nén những ngượng ngùng do hai người có sự tiếp xúc về da thịt xuống đáy lòng.
Hơn nữa, bởi vì những chuyện tối ngày hôm qua, Uông Ấn cuối cùng đã có thể đột phá cảnh giới võ công. Nàng chỉ cảm thấy phấn khởi với kết quả này, những cái khác đều không quan trọng.
Nàng chỉ làm theo tiếng lòng, nếu thời gian quay ngược trở lại, nàng vẫn sẽ làm như vậy.
Tuy rằng nàng không nói gì, nhưng thần sắc ôn hòa vui vẻ của nàng đã thể hiện rõ thái độ đối với chuyện của tối hôm qua. Uông Ấn nhanh chóng nhận ra được điều này, tâm trạng cũng thoải mái lây, sự xấu hổ và lúng túng dần dần biến mất.
Đúng vào lúc này, Chu thái y và Mộc đại phu đến.
“Xưởng công, bây giờ ngài cảm thấy thế nào? Thuộc hạ đoán xưởng công đã đột phá cảnh giới, không biết có phải hiện tại ngài cảm thấy có sự khác biệt không?” Mộc đại phu hỏi với giọng điệu có phần nôn nóng.
Mộc đại phu là thuộc hạ của Uông Ấn, đã khám và chữa bệnh, điều dưỡng cơ thể cho hắn mấy chục năm, sự quan tâm của ông đối với những vấn đề này là rất lớn.
Tuy vẫn chưa giải được chất độc trong người Uông Ấn, nhưng chỉ cần hắn khỏe mạnh thì là một chuyện tốt, không chừng sẽ giúp ích cho việc giải độc thì sao?
Diệp Tuy và Chu thái y đều nhìn Uông Ấn bằng ánh mắt chăm chú, cũng muốn biết những câu trả lời này.
Thấy vẻ mặt của mọi người, Uông Ấn không nói gì mà lập tức vận công để kiểm tra tình hình cơ thể của mình. Sau nhiều lần xác nhận nội lực trong người tràn đầy, còn nhiều hơn bất cứ thời điểm nào trước đây, hắn gật đầu.
Tiếp đó, hắn vừa đứng dậy vừa nói: “Nội lực dồi dào hơn trước, hẳn là đã đột phá cảnh giới. Hiện tại bổn tọa phải xác nhận lại lần nữa.”
Diệp Tuy mấp máy môi, muốn nói hắn vừa mới tỉnh lại, không cần phải vội. Nhưng nàng là thầy thuốc, dĩ nhiên nàng biếtUông Ấn lúc này đang dồi dào khí huyết. Vả lại, bây giờ hắn đã tỉnh lại, bản thân hắn biết rõ về tình tình cơ thể của hắn nhất.
Đương nhiên, việc Uông Ấn làm vẫn là luyện võ. Hắn tiện tay lấy thanh kiếm trên tay ám vệ ở đó rồi bắt đầu múa kiếm trong một góc sân viện.
Tốc độ của hắn quá nhanh, các ám vệ vẫn không nhìn rõ được động tác của hắn. Trong số những người có mặt trong sân viện này, chỉ có bốn người Phong bá, Niên bá, Trịnh Thất và Vương Bạch là có thể loáng loáng nhìn thấy rõ. Bọn họ cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa vui sướng.
Trước đó khi nhìn rõ được động tác của xưởng công, bọn họ tự tin rằng có thể đối phó được một lúc, nhưng hiện tại chỉ nhìn rõ thôi cũng đã rất khó khăn. Bây giờ bọn họ đã không còn lòng tin có thể đỡ được mấy chiêu của xưởng công nữa.
Đây là chuyện tốt, chứng tỏ võ công của Uông Ấn đã tiến thêm một bậc, gần như không có nhiều người ở Đại An có thể so với hắn. Điều này cho thấy xưởng công càng an toàn hơn.
Một lát sau, Uông Ấn thu kiếm lại, thân hình thẳng tắp như cây tùng, nở nụ cười trên môi. Ánh nắng vừa vặn chiếu xuống người hắn, dường như dát một tầng ánh sáng lên cho hắn, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Ngay sau đó, ánh nắng thay đổi, Uông Ấn vẫn đứng ở đằng xa và khẽ mỉm cười.
Phong bá và Niên bá không khỏi chớp mắt, không kìm được mà liếc nhìn nhau một cái, đều nhìn ra được sự kinh ngạc và vui mừng trong mắt người kia.
Hơi thở trên người Uông Ấn đã trầm lắng, không còn nhìn ra sát khí và sự nghiêm nghị nữa, nhưng khí thế và sự đáng sợ lại mạnh hơn trước đây nhiều.
Xưởng công đúng là đã có sự đột phá, hơn nữa còn đạt đến trình độ cao mà người khác khó có thể đạt tới.
Uông Ấn vứt kiếm cho ám vệ, quay sang mỉm cười với mấy người Phong bá và Diệp Tuy, nói: “Không cần phải lo lắng, tình trạng cơ thể của bổn tọa rất tốt, việc đột phá rất thuận lợi.”
Dứt lời, hắn vuốt y phục trên người, hơi nhíu lông mày.
Tối hôm qua hắn say mèm, tuy cô gái nhỏ đã thay y phục và lau người cho hắn nhưng hắn vẫn luôn ngửi thấy mùi rượu, lại thêm vừa rồi vận công đổ mồ hôi, mùi rượu và mùi mồ hôi trộn lẫn với nhau, quả thật rất khó chịu.
Mặc dù đang là ban ngày nhưng hắn vẫn sai gia nhân chuẩn bị ổn thỏa, hắn phải tắm rửa sạch sẽ mới được.
Khi Uông Ấn ngâm mình trong hồ tắm nhỏ ở Hạ Nhật Trai, lúc nhìn thấy bên dưới của mình hơi cương lên, hắn suýt ngã trong hồ tắm.