Uông Ấn ngây người nhìn hồ nước, căn bản là không thể có bất cứ phản ứng nào.
Hồ nước rất trong, hiện rõ tất cả dưới mặt nước.
Rõ ràng là thứ hoàn toàn quen thuộc, nhưng bây giờ lại lạ lẫm như vậy, lạ lẫm giống như là ảo giác.
Uông Ấn ngẩn người nhìn dưới mặt nước, luôn nghi ngờ có phải bản thân đã nhìn nhầm không.
Phù dung sớm nở tối tàn, dù thời gian ngắn ngủi nhưng vẫn xuất hiện.
Nếu không phải bản thân hắn vẫn luôn nhìn sự thay đổi của nó, nếu không phải cảm giác này vẫn còn y nguyên thì hắn sẽ ngỡ rằng mình đang nằm mơ.
Uông Ấn nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra lần nữa, hơi thở đột nhiên trở nên thô và nặng nề, rốt cuộc hắn đã nhận ra chuyện gì đang xảy ra.
Vừa rồi… “cái đó” của hắn đã có sự biến đổi.
Uông Ấn hít một hơi thật sau, thử ổn định trái tim đang đập như gõ trống của mình, nhưng vẫn vô cùng khẩn trương.
Hắn đã cảm nhận được nó: Đúng vậy, hiện tại chính là dáng vẻ thường ngày của nó. Nói một cách chính xác hơn, gần hai mươi năm qua, nó đều có dáng vẻ này.
Tuy nhiên, vừa rồi nó đã biến đổi! Sau gần hai mươi năm, cuối cùng nó đã có sự biến đổi!
Chỉ là chớp nhoáng, chỉ là một lần hay tình huống gì?
Một Uông Ấn xưa nay vốn lạnh lùng trấn tĩnh, lúc này lại trở nên khiếp sợ xen lẫn với kinh ngạc và vui mừng khôn tả. Trái tim hắn giống như đang dập dờn trong gió, liên tục xao động, bồng bềnh không rơi xuống được.
Hắn nhắm mắt lại, bắt đầu dần dần hồi tưởng lại tình cảnh ban nãy. Cơ thể hắn chắc chắn đã có sự biến đổi, nhưng tại sao lại như thế? Trước đó, không hề có dấu hiệu nào.
Hắn nhớ lại bản thân đầy mùi rượu trên người, bèn sai gia nhân chuẩn bị nước tắm, sau đó ngâm mình trong hồ nước tắm, cả tinh thần và thể xác đều trở nên thư thái, trong đầu liền hiện lên những bi thương và vui sướng của ngày hôm qua.
Hôm qua là ngày đưa tang Trưởng công chúa, hắn quá đau buồn, cuối cùng đã uống rượu say, vậy mà lại có sự đột phá về võ công khi tinh thần mất kiểm soát, có nỗi đau to lớn, có niềm to vui lớn… Cuối cùng, hắn nhớ lại những chuyện đã làm khi say với cô gái nhỏ.
Đó là những việc mà ngày thường hắn hết sức kiềm chế, nhưng đã bùng phát mãnh liệt trong lúc hắn say. Đây là khát khao của hắn đối với nàng.
Hắn có khao khát sâu sắc như vậy đối với nàng, nhưng từ đầu chí cuối lại không thể làm được.
Sau đó, cơ thể hắn bắt đầu có sự biến đổi…
Sở dĩ cơ thể hắn có sự thay đổi này là bởi vì nghĩ đến Diệp Tuy?
Uông Ấn vẫn nhắm hai mắt, trong đầu lại hiện lên cảnh lúc say rượu tối hôm qua. Không cần phải cố gắng nghĩ, bởi những cảnh đó khắc sâu đến thế, chỉ thoáng nghĩ đến là cả người liền nóng lên.
Đây là cảm giác đã gần hai mươi năm không có..
Những cảnh xuất hiện vừa rồi không phải chỉ trong chớp nhoáng mà sẽ xuất hiện lần nữa.
Dù thời gian xuất hiện rất ngắn, nhưng điều này đã đủ tốt rồi.
Uông Ấn thở dài, lại nhắm mắt lại lần nữa, không biết là bởi vì hơi nước nóng trong hồ tắm bốc lên hay bởi điều gì khác mà hắn cảm thấy khóe mắt cay cay.
Nếu hiện giờ có người ở hồ tắm này thì có thể phát hiện ra được viền mắt hắn hơi đỏ.
Cho đến giờ phút này, cuối cùng hắn đã cảm nhận được rõ hiệu quả của thuốc giải, rốt cuộc đã nhìn thấy ánh nắng đã truy tìm gần hai mươi năm. Cuối cùng hắn đã tin chắc rằng nhất định có thể giải được chất độc trong người.
Đây không phải là niềm tin trong lòng, cũng không phải là sự an ủi của người khác, mà là sự biến đổi do chính bản thân hắn cảm nhận được.
Uông Ấn cố kìm nén đủ loại cảm xúc phức tạp trong lòng, chờ đến khi hơi thở hoàn toàn ổn định lại, mới đứng lên như bình thường rồi lau người và mặc y phục. Sau khi ra khỏi hồ tắm, hắn mới thờ ơ cất tiếng sai bảo: “Mau gọi Chu thái y và Mộc đại phu đến Hạ Nhật Trai gặp ta!”
“Vâng, thưa xưởng công!” Gia nhân chờ ở bên ngoài hồ tắm đáp lời, lập tức đi gọi Chu thái y và Mộc đại phu tới.
Phong bá nhìn Uông Ấn, luôn cảm thấy chủ nhân của ông có hơi khang khác, không kìm lòng được bèn hỏi: “Chủ nhân, chủ nhân có gì không thoải mái trong người sao?”
Uông Ấn lắc đầu, nhướng khóe môi, đáp: “Phong bá không cần phải lo lắng, là chuyện tốt!”
Phong bá nhìn kĩ Uông Ấn, phát hiện chủ nhân của mình tuy thần sắc lãnh đạm, nhưng nét cười hiện rõ trên khuôn mặt, có thể thấy được hắn quả thật đang rất vui.
Sau khi Phong bá nghe được là chuyện tốt gì, cả người đều ngẩn ra. Chu thái y và Mộc đại phu đang ở trước mặt cũng không ngoại lệ. Ngay cả các ám vệ ẩn nấp trong chỗ tối như Trịnh Thất cũng không kìm nén được mà thở mạnh mấy lần, dần dần lộ mặt ra.
“Xưởng công, ngài nói gì? Chỗ đó của ngài… đã có phản ứng?” Cuối cùng, Mộc đại phu lấy lại tinh thần trước tiên, hỏi Uông Ấn, ánh mắt kìm nén sự vui mừng như điên.
Sau đó, ông nhìn sang Phong bá và Chu thái y, ánh mắt của hai người đó cũng giống như vậy.
Cơ thể xưởng công đã có phản ứng, nói cách khác, có thể giải được chất độc trong người. Đây chính là điều mà bọn họ chờ đợi suốt gần hai mươi năm nay, cuối cùng đã trở thành sự thật. Nhưng niềm vui bất ngờ đến quá đột ngột, ngoài sự vui mừng như điên đang kìm nén ra, phản ứng đầu tiên của bọn họ là khó mà tin được.
Đối mặt với nhiều ánh mắt tha thiết nhìn chăm chú thế này, Uông Ấn không đổi sắc mặt, chỉ gật mạnh đầu và nói với giọng điệu cực kì chắc chắn: “Đúng thế, không sai, bổn tọa đã thử hai lần, đều có phản ứng. Nhưng thời gian rất ngắn…”
Hắn kể lại tỉ mỉ phản ứng vừa rồi trong hồ tắm. Những người có mặt ở Hạ Nhật Trai hiện giờ không phải người trung thành, đi theo hắn thì cũng là người giải độc cho hắn, nên không có gì phải ngượng ngùng giấu giếm cả.
Thấy Uông Ấn gật đầu, mọi người vẫn đang nín thở nãy giờ cuối cùng đều thở phào. Trong Hạ Nhật Trai ngập tràn vui sướng. Phong bá còn không kìm nén được cất lên một tiếng thét dài để bày tỏ niềm vui sướng tột độ trong lòng.
Song, niềm vui đó chỉ kéo dài trong chốc lát, bầu không khí trong phòng lập tức chùng xuống sau khi Chu thái y hỏi câu tiếp theo.