Uông Xưởng Công

Chương 840: Chương </span></span>840MUỐN NÓI LẠI THÔI



“Đốc chủ, ngài vừa nói rằng thời gian phản ứng rất ngắn. Xin ngài nói kĩ hơn về điều này.” Chu thái y hỏi lại Uông Ấn, sự vui mừng trong mắt đã bị nén xuống.

Cơ thể Uông Ấn đã có phản ứng, đây là chuyện quan trọng, nhưng phản ứng cụ thể như thế nào lại là điều mà người làm thầy thuốc như ông quan tâm nhất.

Một thoáng khác lạ liền xuất hiện trên mặt Uông Ấn, hắn ho nhẹ một tiếng không được tự nhiên rồi mới nói: “Khoảng nửa khắc*, ít hơn nửa khắc.”

(*) Một khắc bằng mười lăm phút.

Chu thái y và Mộc đại phu là người chữa trị cho hắn, từng nhìn thấy dáng vẻ không mặc đồ của hắn. Nhưng không biết vì sao khi nói đến thời gian rất ngắn, hắn có cảm giác xấu hổ không lời nào diễn tả.

Có lẽ bởi vì cơ thể hắn đã có phản ứng, những việc ngày trước không để ý, nay không thể không để ý.

Vẻ mặt Chu thái y cũng hơi mất tự nhiên, nhưng vẫn gặng hỏi: “Có phải dưới tình huống kích thích không?”

Uông Ấn nhắm mắt lại, tình huống trong hồ tắm lại xuất hiện trong đầu: Lần đầu tiên, hắn chỉ nghĩ đến Diệp Tuy thì nó liền “ngóc” lên. Lần thứ hai…

Hắn cầm lấy nó và vuốt ve không ngừng, nhưng cũng không kéo dài được nửa khắc.

Tình huống hai lần đều là như vậy, bất kể có phải là kích thích hay không, có lẽ thời gian đã lâu nên chỉ có thể là do cơ thể của hắn, có kích thích mạnh hơn nữa cũng vẫn giống như vậy.

Uông Ấn điều chỉnh hơi thở, cố gắng xem nhẹ bầu không khí có phần đông cứng, nói kĩ hơn một chút: “Có kích thích… Tuy nó có ‘cứng’ nhưng chỉ nửa chừng, độ cương và thời gian đều không đủ…”

Hồi trẻ, mặc dù ham muốn tình dục của hắn ít hơn người bình thường, nhưng không phải chưa trải qua.

Hắn biết khi bản thân hoàn toàn cương lên là như thế nào. Kiểu nóng rực và sưng trướng đó tuy có phần tương tự như tối hôm qua, nhưng cảm giác mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Hơn nữa, có chuyện mà hắn khó có thể mở miệng. Hắn là người tập võ, cơ thể vốn dĩ cường tráng dồi dào tinh lực mà lại chỉ “cứng” chưa đầy nửa khắc, cho dù nói thế nào thì thời gian cũng quá ngắn.

“Lão phu đã biết.” Chu thái y gật đầu, nhìn xuống bụng dưới của Uông Ấn.

Ánh mắt của ông quá thẳng thắn, sáng rực như hận không thể cởi luôn quần Uông Ấn xuống để xem xét tình trạng “chỗ đó”, khiến Uông Ấn không khỏi cứng đờ cả người.

Trong khoảnh khắc, Uông Ấn thật sự rất muốn quay người đi, che đũng quần của mình lại. Nhưng với tính tình của hắn thì không làm được một việc như vậy.

Ánh mắt của Mộc đại phu cũng sáng ngời, nhưng điều ông muốn biết nhất hiện giờ là nguyên nhân cơ thể Uông Ấn có sự biến đổi, vì thế không kìm được mà hỏi: “Xưởng công, chẳng lẽ là thuốc giải mà chúng ta nghiên cứu và điều chế đã thật sự có tác dụng rồi?”

Thuốc giải họ cho Uông Ấn dùng đều nghiên cứu và điều chế căn cứ theo đơn thuốc độc kia, vị thuốc không thể thiếu trong đó chính là cỏ Ô Phong. Có điều, trước đây Uông Ấn không hề có phản ứng gì, tại sao thuốc giải lại đột nhiên có tác dụng?

Uông Ấn gật đầu, đáp: “Hẳn là liên quan đến việc bổn tọa đã đột phá cảnh giới võ công. Thuốc giải ta dùng lúc trước tích tụ lại, sau khi đột phá cảnh giới võ công, thuốc giải hình như thật sự thẩm thấu toàn thân nên mới có thể có tác dụng.”

Trong lúc bình tĩnh lại ở trong hồ tắm, Uông Ấn đã đã nhớ lại nguyên nhân cơ thể mình có sự thay đổi.

Công thức điều chế thuốc giải chưa có sự điều chỉnh rõ ràng, sự thay đổi duy nhất ở đây chính là hắn đã có bước đột phá cảnh giới võ công, nội lực càng thêm tràn đầy, do đó đã thúc đẩy thuốc giải thấm vào trong cơ thể rồi hoạt động.

Giống như cơ thể hắn trước đây bị thứ gì đó ngăn chặn, thuốc giải không thể thật sự phát huy tác dụng, sự đột phá về võ nghệ đã phá vỡ sự cản trở đó, cho nên cơ thể hắn mới có sự thay đổi như vậy.

Mộc đại phu và Chu thái y cũng đồng ý với kết luận đó. Mộc đại phu còn thở dài, nói: “Hẳn là như vậy, kế tiếp, theo sự đột phá cảnh giới võ nghệ của xưởng công, liên tục điều chỉnh cải thiện thuốc giải thì có thể giải được hoàn toàn chất độc trong người xưởng công.”

Theo như những gì Uông Ấn vừa thuật lại thì độ cứng không đủ và thời gian quá ngắn. Đây chính là biểu hiện chưa giải được hết chất độc.

Tuy nhiên, Uông Ấn đã có phản ứng, điều đó chứng tỏ những gì họ vẫn luôn làm là chính xác, họ cũng đã hoàn toàn xác định được phương hướng tiếp theo.

Còn lại là ở thời gian mà thôi.

Nhận ra được điều này, Chu thái y và Mộc đại phu đều mỉm cười.

Thấy vậy, mấy người Phong bá và Trịnh Thất tuy không có biểu hiện gì đặc biệt nhưng niềm vui trong mắt đã sắp tràn ra ngoài đến nơi.

Uông Ấn nhìn thấy hết vẻ mặt xúc động của mọi người, trong mắt hắn cũng mang theo ý cười, nói với họ: “Những ngày qua, mọi người đều đã vất vả rồi! Thuốc giải đã có hiệu quả nhưng vẫn chưa giải được hết chất độc. Việc này không được làm ồn. Bên phía phu nhân, bổn tọa sẽ tự nói với nàng.”

“Vâng, thưa xưởng công.” Mọi người đồng thanh đáp, giọng nói vẫn khó giấu được sự phấn khởi.

Tất nhiên là bọn họ biết phải làm thế nào. Bởi vì lúc này Diệp Tuy không xuất hiện ở Hạ Nhật Trai nên họ biết Uông Ấn tạm thời muốn giấu nàng chuyện này.

Xưởng công muốn cho phu nhân một niềm vui bất ngờ thì phải?

Đúng là Uông Ấn nghĩ như vậy. Nhưng khi hắn bước vào phòng và nhìn thấy nụ cười của Diệp Tuy, tim hắn không ngừng nhảy lên thình thịch, những lời nói đã đến bên miệng lại không thể nói ra.

“Đại nhân, chàng có chuyện gì muốn nói sao?” Diệp Tuy lên tiếng hỏi, nàng luôn cảm thấy Uông Ấn hiện giờ hơi khác lạ.

Uông Ấn nhìn khuôn mặt Diệp Tuy, ánh mắt dần dần trở nên nóng bỏng, đôi môi mấp máy nhưng vẫn không nói ra tiếng.

“Đại nhân?” Diệp Tuy càng hoài nghi hơn, nếu không phải trên mặt Uông Ấn có sự vui mừng thì nàng còn lo lắng có phải hắn đã xảy ra chuyện gì không.

Uông Ấn đi tới gần Diệp Tuy rồi hơi cúi đầu xuống, hơi thở nóng hổi phả lên mặt nàng hòa lẫn với hơi thở trong trẻo mát lành trên người hắn, khiến trái tim Diệp Tuy cũng bắt đầu nhảy lên dồn dập.

Hai má nàng dần dần đỏ bừng, hơi thở cũng không ổn định.

Nàng vô thức nhớ lại chuyện tối hôm qua. Uông Ấn cũng gần sát nàng thế này, nhìn chăm chăm vào nàng thế này, sau đó….

Ngay sau đó, Uông Ấn bỗng nhiên ôm nàng vào lòng, cơ thể dán sát với nàng, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.