Lúc rời khỏi cung Khôn Ninh, bước chân của Tống Loan không khỏi hơi liêu xiêu.
Nàng ta biết rõ, nhắc đến vu cổ trước mặt Vi hoàng hậu là kế sách nhà họ Cố buộc phải làm, cũng có thể nói là một đòn cuối cùng của nhà họ Cố.
Nếu thắng thì nhà họ Cố khôi phục vinh quang ngày trước, nếu thua thì nhà họ Cố thật sự sụp đổ.
Cho đến giờ, nhà họ Cố đã không còn bất cứ đường lui nào nữa. Nhà họ Cố từng vô cùng hiển hách này đã sa sút đến mức khiến Tống Loan kinh hồn bạt vía.
Biết rõ đây là một canh bạc, nàng ta cũng phải bấm bụng bất chấp tất cả. Thay vì cùng nó suy bại không ngừng nghỉ, chi bằng dốc sức đánh cược một lần.
Nàng ta bước từng bước rất nặng nề và chậm chạp. Không biết vì sao, nàng ta đột nhiên nghĩ đến cha mình.
Sau khi Cố Kính Chỉ chết, Tống Loan từng về nhà mẹ đẻ một lần. Khi nàng ta sắp rời đi, cha nàng ta đã gọi nàng ta lại, dáng vẻ muốn nói lại thôi. Cuối cùng ông thở dài, nói: “Con là người phụ nữ của nhà họ Cố…”
Nàng ta đã gả đến nhà họ Cố được sáu năm, con cái đều đã biết gọi mẹ nên nàng ta đương nhiên là người phụ nữ của nhà họ Cố rồi. Nhưng sao cha nàng ta lại nói câu này?
Tống Loan nghĩ mãi mà không hiểu. Song, từ đó trở đi, thái độ của bên nhà họ Tống liền thay đổi, tuy không làm chuyện gì quá đáng nhưng thái độ đã trở nên lạnh nhạt rõ ràng.
Đến đây, nàng ta mới dần dần hiểu ra vì sao cha nàng ta lại thở dài. . ngôn tình hài
Đúng vậy, nàng ta là người của nhà họ Cố, số mệnh gắn chặt với nhà họ Cố. Nhà họ Cố hiện nay đã xuống dốc, nàng ta đương nhiên cũng không còn mặt mũi nào. Nhà mẹ đẻ của nàng ta còn như vậy thì người khác sẽ cư xử với nàng ta thế nào?
Nàng ta hoàn toàn không thể chịu nổi tình trạng này, bởi vậy nàng ta đã gần như vui mừng như điên khi nghe thấy Cố Chương nói rằng có cách.
Nhà họ Cố tuyệt đối không thể tiếp tục sa sút, việc dùng chuyện vu thuật để hiến kế cho Vi hoàng hậu chính là hy vọng duy nhất của bọn họ.
Tống Loan dừng bước, quay đầu lại nhìn về phía cung Khôn Ninh, siết chặt nắm tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay mà không hề có cảm giác.
Ngay cả chuyện vu cổ cũng đã mang ta, lần này bọn họ nhất định sẽ không thua và tuyệt đối không thể thua.
Nàng ta tin tưởng ở bản thân, tin tưởng ở công tử Thanh Yến mà nàng ta đã chọn. Dù cho nhất thời khốn đốn, nhưng nhà họ Cố vẫn sẽ là nhà họ Cố ở Nam Bình.
Nghĩ vậy, Tống Loan hơi ngẩng đầu lên, vẻ mặt và phong thái ẩn chứa sự tự tin không lời nào có thể diễn tả.
Tuy nhiên, nàng ta không ngờ sẽ vừa khéo chạm mặt Diệp Tuy khi sắp bước ra khỏi cửa cung.
Bóng dáng màu đỏ rực cách đó không xa ấy, tuy nàng ta mới chỉ gặp có một lần nhưng không thể nào quên được. Người này chính là cái gai trong lòng nàng ta mà không tài nào nhổ ra được trong một quãng thời gian rất dài.
Tống Loan từng cho rằng về sau sẽ không gặp lại người này nữa, nhưng không ngờ còn gặp lại và gặp lại trong tình huống như vậy.
Diệp Tuy vẫn mặc y phục màu đỏ, khuôn mặt vẫn diễm lệ chói mắt như cũ, xinh đẹp đến nỗi gần như khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Mấy năm không gặp, thời gian dường như không để lại dấu vết trên khuôn mặt ấy… Không, thời gian vẫn để lại dấu vết trên người nàng ta, nàng ta đã trút đi vẻ ngây ngô non nớt, tựa như một đóa hoa mẫu đơn đang nở rộ, càng thêm rực rỡ chói mắt.
Một người phụ nữ được số phận ưu ái, được thời gian ưu ái mới có phong thái đẹp như thế.
Trái tim Tống Loan bỗng chốc như bị thứ gì đó bóp nghẹt, lập tức toát ra sự ghen ghét và căm hận mãnh liệt, hoàn toàn không khống chế được. Nàng ta chỉ nhìn chòng chọc vào Diệp Tuy, thậm chí dừng cả bước chân.
Tất nhiên, Diệp Tuy cũng đã nhìn thấy Tống Loan. Sự căm hận và ác ý toát ra khắp người nàng ta, Diệp Tuy muốn coi nhẹ cũng khó.
Vương Bạch nấp ở chỗ tối gần đó đã bí mật truyền âm thanh cho nàng, nói rằng người đó là phu nhân của nhà họ Cố.
Phu nhân của nhà họ Cố, hóa ra là Tống Loan - vợ của Cố Chương
Có điều, Diệp Tuy thật sự giống như không nhìn thấy nàng ta, chân vẫn bước đi và sắc mặt không thay đổi.
Trong đầu nàng không có bất cứ ấn tượng gì về Tống Loan trong kiếp trước, điều này có nghĩa là nàng ta không quan trọng lắm trong những năm tháng sau này. Còn trong kiếp này… Tống Loan chỉ là vợ của Cố Chương mà thôi.
Cố Chương đứng ở phe đối lập với Uông Ấn, vậy thì đương nhiên là Tống Loan cũng đứng ở phe đối lập với nàng. Trước kia, nàng và Tống Loan không hề có điểm chung thì sau này cũng vẫn sẽ như vậy, chỉ là người xa lạ thậm chí là kẻ thù mà thôi.
Nàng luôn phớt lờ người xa lạ và kẻ thù, còn phớt lờ đến cùng.
Trong giọng nói cung kính của tiểu nội thị: “Mời Đốc chủ phu nhân vào”, Diệp Tuy bước vào cửa cung. Khi nàng đi qua Tống Loan, thậm chí không buồn chớp mắt lấy một cái, giống như người này không hề tồn tại vậy.
Hộ vệ của Cục Cung Môn và nội thị dẫn đường đều là người khôn khéo, họ đều làm như không nhìn thấy cảnh này, nhưng không khỏi nghĩ thầm: Cố phu nhân nhìn chằm chằm Đốc chủ phu nhân như thể có thù hận sâu sắc vậy, thật kỳ lạ…
Có quá nhiều sự bất bình đẳng giữa người với người. Đối với Tống Loan mà nói, Diệp Tuy là cái gai không nhổ bỏ được trong lòng nàng ta. Còn đối với Diệp Tuy, Tống Loan chỉ là một người thật sự không đáng để ý.
Dù cho nàng nghĩ đến việc Tống Loan xuất hiện trong cung vào lúc này chỉ có thể là đi gặp Vi hoàng hậu của cung Khôn Ninh, nhưng nàng lại không nghĩ sâu xa hơn.
Hiện tại chỉ có chị gái của nàng đang ở trong cung Diên Hi mới là điều quan trọng nhất, những cái khác đều có thể để sau.
Sau khi Uông Ấn nhận được ý chỉ tái nhậm chức, Diệp Tự cũng không kìm lòng được mà sai nội thị chuyển lời đến phủ nhà họ Uông, muốn gặp Diệp Tuy ngay lập tức.
Chỉ là giữa chừng xảy ra chuyện Trưởng công chúa điện hạ tạ thế, đến hôm nay Diệp Tuy mới có thể vào cung.
Diệp Tuy vừa vào đến cung Diên Hi đã thấy Diệp Tự đang đợi trước cửa điện. Diệp Tuy nở nụ cười, không kìm nén được sự xúc động, đi nhanh về phía trước và gọi: “Tỷ tỷ!”
Diệp Tự đi tới đón Diệp Tuy, trên mặt cũng mang theo nụ cười: “A Ninh đã tới rồi, mau vào thôi!”
Với địa vị của Diệp Tự bây giờ, tất nhiên không cần phải đợi ở cửa điện, nhưng Diệp Tuy là em gái của nàng, sao có thể mang địa vị ra để nói được?
Hai chị em đã gần năm năm không gặp nhau, có quá nhiều lời muốn nói. Chính vì vậy nên khi thật sự gặp nhau, hai người lại không biết nên nói gì trước.
Diệp Tự để Diệp Tuy ngồi xuống, ngắm kĩ từ đầu đến chân em gái mình mấy lượt, cuối cùng gật đầu nói: “A Ninh, muội trở về là tốt rồi…”
Diệp Tự cười nói nhưng viền mắt lại dần dần đỏ lên, không biết vì sao mà không kìm nén được nỗi chua xót.
A Ninh, cô em gái mà nàng thương yêu, cuối cùng nàng đã có thể gặp được A Ninh sau gần năm năm.
Trong năm năm qua, không biết A Ninh đã trải qua bao nhiêu thăng trầm và gian khổ. Đầu tiên là đi đến đạo Nhạn Tây xa xôi nghèo xơ xác, sau đó lại bị giam lỏng trong phủ nhà họ Uông…
Tất cả những gì A Ninh đã trải qua, nàng đều không giúp đỡ được gì, thậm chí còn không được biết. May thay, những chuyện đó đã qua rồi. Hiện tại A Ninh đang bình an đứng trước mặt nàng, trông còn ổn hơn trước kia.
Diệp Tuy nhìn khuôn mặt càng xinh đẹp hơn của Diệp Tuy, nhìn ánh mắt lấp lánh của Diệp Tuy, ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng vẫn hỏi ra lời muốn nói nhất trong lòng.