Tống Loan cúi đầu xuống, cung kính nói: “Dân phụ tham kiến Hoàng hậu nương nương, chúc Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an!”
Nàng ta có thân hình mảnh mai, đứng một mình trong cung Khôn Ninh, trông rất có cảm giác liễu yếu đào tơ.
Thấy vậy, Vi hoàng hậu không biểu lộ gì trên mặt, nhưng ánh mắt lại tối đi.
Tống Loan thế này khiến bà ta nhớ đến Hoàng quý phi Phạm thị.
Phạm thị đã nhiều tuổi mà còn giả vờ yếu đuối trước mặt hoàng thượng. Đây là điều Vi hoàng hậu chúa ghét, Tống Loan cũng học được thói quen xấu này từ lúc nào vậy?
Trong ấn tượng của bà ta, Tống Loan giống như nhành lan trong khe sâu, là người dịu dàng hiểu lòng người chứ không phải kiểu người yếu ớt không chỗ dựa.
Nghĩ đến tình tình gần đây của nhà họ Cố quả thật là không tốt cho lắm, chẳng lẽ nguyên nhân này đã làm thay đổi khí chất của Tống Loan?
“Ngẩng đầu lên, để bản cung nhìn xem!” Vi hoàng hậu nói với giọng điệu không rõ buồn vui hay tức giận.
Nghe thấy thế, Tống Loan liền ngẩng đầu lên, cuối cùng ánh mắt nhìn về phía Vi hoàng hậu, cung kính nói tiếp: “Dân phụ vô lễ, xin Hoàng hậu nương nương thứ tội!”
Vi hoàng hậu lắc đầu, chăm chú nhìn kĩ Tống Loan chốc lát, tâm trạng dịu đi phần nào.
Nàng ta trông như liễu rũ trong gió khi cúi đầu xuống, nhưng khuôn mặt lại lộ ra sự dịu dàng khi ngẩng đầu lên, ánh mắt cũng có vẻ cứng rắn, không khác là bao so với trong trí nhớ của bà ta.
Cũng phải, Tống Loan dù sao cũng là con gái trưởng dòng chính của tế tửu Quốc Tử Giám - Tống Liêm Thần, cho dù tình trạng hiện giờ của nhà họ Cố có thảm hại hơn nữa cũng vẫn có khí khái của nhà danh gia vọng tộc dòng dõi Nho học.
“Nói xem, có chuyện gì quan trọng mà cầu kiến bổn cung?” Vi hoàng hậu nói, giọng điệu hết sức thờ ơ.
Tống Loan khom người, chậm rãi đáp: “Bẩm nương nương, dân phụ thay tướng công của mình tới bẩm báo với nương nương một tin tức quan trọng, là tin tức có liên quan đến Uông Ấn… Uông đốc chủ của Đề Xưởng…”
Khi nói đến hai chữ “Uông Ấn”, giọng điệu của nàng ta không kiểm soát được mà thoáng dừng lại.
Vi hoàng hậu liếc nhìn Tống Loan: “Có liên quan đến Uông Ấn sao? Nói ra ta nghe xem!”
“Vâng, thưa nương nương. Tin tức này có liên quan đến Uông Ấn. Qua các dấu hiệu cho thấy, tướng công của dân phụ nghi ngờ Uông Ấn có bí mật trên người, liên quan đến việc dùng vu cổ…”
“Vu cổ?” Vi hoàng hậu lập tức ngồi thẳng người lên, giọng nói không kìm được mà cất cao.
Bị hoàng hậu ngắt lời, Tống Loan không có tư cách để tức giận, tiếp tục đáp: “Bẩm nương nương, đúng là như vậy. Xin Hoàng hậu nương nương nghe dân phụ nói chi tiết…”
Nàng ta vừa nói vừa nhớ lại những lời Cố Chương đã nói trước mặt nàng ta. Tuy đã cố hết sức kiềm chế, nhưng có thể nghe ra rõ ràng giọng nói của nàng ta đã khác đi.
Giống như tâm trạng của nàng ta lúc này, dưới vẻ mặt bình tĩnh là những con sóng ngầm trập trùng.
Những ngày gần đây, nàng ta luôn nghĩ về tâm tình của mình khi vừa mới gả cho Cố Chương. Năm đó, nàng ta biết chuyện Cố Chương đến cầu hôn, còn vượt qua bài kiểm tra để nhận được sự tán thành của ông nội Tống Minh Tri của nàng ta. Tâm trạng nàng ta lúc đó không biết đã vui sướng đến nhường nào, còn hân hoan hơn cả tiếng chim kêu đầu cành mỗi ngày.
Công tử Thanh Yến là người trong mộng của rất nhiều cô nương chốn khuê phòng, nhưng chỉ có nàng ta có thể gả cho hắn. Các cô nương khác đều làm nền, chỉ có nàng ta mới là người duy nhất đó.
Sau đó thì sao?
Mỗi lần nghĩ đến sau đó, niềm vui sướng của Tống Loan giống như bị cắt đứt nửa chừng. Nỗi thất vọng và đau khổ đầu tiên bắt đầu từ khi nào?
Có lẽ là bắt đầu từ lễ hội hoa đăng đêm Nguyên Tiêu năm đó, khi nhìn thấy bóng dáng đỏ rực kia.
Kể từ sau khi nhìn thấy ánh mắt phức tạp khôn tả của Cố Chương, nàng ta liền có cảm giác có thêm một thứ gì đó trong hạnh phúc mỹ mãn của mình, giống như có cái gai cắm trong lòng, không quá nghiêm trọng, nhưng thỉnh thoảng sẽ khó cảm thấy khó chịu.
Nhưng không tài nào nhổ được cái gai đó ra.
Có điều, so với tình hình hiện nay của nhà họ Cố, cái gai này lại không có cảm giác tồn tại là bao.
Nhà họ Cố như tòa nhà lớn đang lung lay sắp đổ, thân là người ở trong đó sẽ chỉ lo lắng có thể bị vùi thây bất cứ lúc nào, tất cả những suy nghĩ chỉ là làm sao để tránh được mối nguy này, đâu kịp nghĩ đến điều gì khác?
Cho nên, khi nàng ta nghe thấy Cố Chương nói có cách có thể khiến nhà họ Cố thoát khỏi kiếp nạn này, khôi phục lại vinh quang trong quá khứ, nàng ta đã không kìm nén được, vội vàng hỏi: “Tướng công, là cách gì?”
Trên khuôn mặt gầy gò của Cố Chương hiện lên ý cười, trong mắt có thứ ánh sáng lạ thường: “Phu nhân, nàng nhớ phu nhân của Uông Ấn không? Có nàng ta nên Uông Ấn mới nhiều lần tránh được tai họa. Trên đời này, lấy đâu ra chuyện gặp dữ hóa lành chứ? Ta nghi ngờ…”
Khi nói như vậy, ánh sáng trong mắt hắn càng sáng hơn, sáng rực đến kinh người. Sau đó, hắn nói ra câu trả lời: “Ta nghi ngờ phu nhân của Uông Ấn có thể biết trước tương lai! Là người biết thuật vu cổ.”
“Cái gì?” Giọng nói của Tống Loan thay đổi, vẻ mặt không thể tin nổi.
Nàng ta không bận tâm đến sự ghen ghét trong lòng nữa, hai chữ “vu cổ” khiến nàng ta chấn động, đầu ngón tay cũng không kiểm soát được mà khẽ run lên.
Ở Đại An, gần như mọi người đều sẽ mặt mày biến sắc khi nghe thấy hai chữ “vu cổ” này, sau đó tránh được càng xa càng tốt.
Bởi vì hai chữ này có nghĩa là tai họa cực kì lớn, còn là tai họa mà không ai tránh được.
Cho dù là người trong hoàng tộc, cho dù là mẫu nghi thiên hạ, một khi dính vào đều có kết cục chết chắc không cần phải nghi ngờ. Bởi vì chuyện dùng vu cổ phế bỏ hoàng hậu không chỉ xuất hiện một lần ở Đại An.
Hiện tại, sau khi nghe được chuyện này, phản ứng của Vi hoàng hậu cũng gần giống như Tống Loan, ngón tay cũng đang run lên.
Điều khác biệt là Tống Loan run rẩy vì sợ hãi, còn Vi hoàng hậu là vì vui mừng đến mức không kìm nén được bản thân.
Vu cổ quả thật là điều cấm kỵ của cả Đại An, đúng là khiến ai nấy nghe xong đều mặt mày biến sắc. Chính bởi vì như vậy nên vu cổ là một thứ vũ khí lợi hại.
Nếu sử dụng tốt thứ vũ khí này…
Rất nhiều cảnh tượng bỗng chốc xuất hiện trong đầu Vi hoàng hậu, ánh mắt bà ta dần tỏa sáng, trên mặt không kìm được sự vui mừng.
Từ trước đến nay, việc dùng cổ thuật luôn là điều cấm kỵ trong hậu cung. Nếu xử lí tốt chuyện này thì việc đối phó với Uông Ấn sẽ không thành vấn đề.
Phải biết rằng, vợ của Uông Ấn chính là em gái ruột của Thuần phi trong cung.
Nếu vợ của Uông Ấn thật sự có liên quan đến vu cổ thì người làm chị như Thuần phi sao có thể không liên quan cho được?
Đây là cơ hội rất tốt, không chừng có thể thừa cơ để tiêu diệt Thuần phi và Nhị Thập Nhất hoàng tử. Tất nhiên, vợ của Uông Ấn là người đứng mũi chịu sào.
Nghĩ đến đây, Vi hoàng hậu mỉm cười, hiền hậu hỏi: “Cố phu nhân, ngươi hãy nói tỉ mỉ xem, chuyện phu nhân của Uông Ấn có liên quan đến vu cổ là như thế nào?”