Uông Xưởng Công

Chương 848: Chương </span></span>848TÌNH ĐẾN



Diệp Tự đã nghĩ đến điều mà Diệp Tuy nhắc nhở từ lâu, còn lệnh cho người đáng tin cậy nhất là An Nghi cô cô luôn đi theo bên cạnh Trịnh Vân Hồi. Quan trọng hơn là phó thủ lĩnh nội thị Cầu Ân đã từng lặng lẽ đưa tin cho nàng, nói rằng sẽ gắng hết sức trông nom tiểu điện hạ.

Như vậy Diệp Tự mới có thể hơi yên tâm.

Nàng không biết là cùng lúc Uông Ấn được tái nhậm chức, những nội thị và ám vệ bí mật bảo vệ cho Trịnh Vân Hồi đã tăng lên gấp đôi.

Không cần phải nói nhiều về tầm quan trọng của Trịnh Vân Hồi. Tạm chưa kể đến việc Trịnh Vân Hồi là hoàng tử nhỏ tuổi, là hoàng tử được Vĩnh Chiêu Đế cực kì coi trọng, chỉ với sự quan tâm và yêu quý của Diệp Tuy dành cho cậu thì cũng đã đủ để Uông Ấn sắp xếp như thế.

Uống Ấn làm vậy là kế sách vẹn toàn. Hiện tại hắn hoàn toàn không ngờ sự sắp xếp này là điều cực kì may mắn trong tương lai. Nhưng chuyện đó về sau hãy nói.

Khi Diệp Tuy rời khỏi cung Diên Hi, Diệp Tự dặn Diệp Tuy: “A Ninh, muội phải tự chăm sóc tốt cho bản thân. Tỷ và Vân Hồi sẽ cẩn thận mọi thứ, muội không cần phải lo lắng.”

Diệp Tự biết rõ trong lòng là ở chức vị này của Uông Ấn, bây giờ nàng không thể giúp đỡ được gì. Với tình hình hiện tại mà nói, nàng bảo vệ tốt cho bản thân và con trai của mình, không cho người khác có khả năng giăng bẫy hãm hại họ thì chính là đã giúp đỡ Uông Ấn rồi.

Nhưng không phải sẽ luôn như vậy… Hiện nay Diệp Tự bất lực, nhưng sẽ có lúc nàng trợ giúp được cho Uông Ấn và em gái của nàng.

Diệp Tuy đi tới cầm tay Diệp Tự và khẽ lay, lại làm nũng giống như hồi bé: “Tỷ, muội biết rồi. Sau này muội sẽ thường xuyên vào cung thăm tỷ. Tỷ cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân nhé!”

Lúc Diệp Tuy bước ra khỏi cửa cung liền trông thấy cỗ xe ngựa màu đen mang tính biểu tượng kia. Khi nhìn thấy người vô cùng quen thuộc đang đứng bên cạnh xe ngựa, cảm giác vừa rồi của nàng càng rõ nét hơn.

Có người nhà, có người thân là Uông Ấn, nàng thực sự quá may mắn.

Khoảnh khắc khi nhìn thấy hắn, Diệp Tuy liền nở nụ cười, vô thức bước nhanh hơn, gần như là chạy tới trước mặt Uông Ấn, thở hổn hển và cười hỏi: “Đại nhân, sao chàng lại đến đây?”

Hai mắt nàng sáng lấp lánh, không thể nào che giấu được niềm vui và sự kinh ngạc.

Nhìn thấy nàng như vậy, vẻ dịu dàng trong mắt Uông Ấn càng đậm hơn. Hắn nhướng khóe môi, đáp: “Bổn tọa đến đón nàng!”

Bây giờ hắn đã không còn là thủ lĩnh của Điện Trung Tỉnh nữa nên không có quyền tự do ra vào cung cấm, bèn chờ nàng ở bên ngoài cửa cung.

Hắn biết Diệp Tuy không thích trong cung, lại lo lắng nàng gặp phải chuyện gì đó. Tuy biết có ám vệ Vương Bạch đi theo nàng thì sẽ không có vấn đề gì, nhưng hắn vẫn không ngăn được bản thân tới đây.

Bây giờ nhìn nàng vui mừng và kinh ngạc thế này, hắn cũng cảm thấy có niềm vui dâng lên từ đáy lòng, cảm thấy việc bản thân đến đây thực sự rất đúng.

Cho đến khi lên xe ngựa, nụ cười bên môi Diệp Tuy vẫn không biến mất, ánh mắt không rời khỏi Uông Ấn một giây nào.

Nàng xưa nay luôn mang theo sự ung dung điềm tĩnh không phù hợp với lứa tuổi, rất ít khi bộc lộ cảm xúc như vậy khiến Uông Ấn cảm thấy thấy hơi kỳ lạ: “Cô gái nhỏ, Thuần phi nương nương đã nói chuyện gì vui à?”

Diệp Tuy vô thức lắc đầu, đáp: “Tỷ tỷ thiếp không nói chuyện gì vui cả, tại sao đại nhân lại hỏi như thế?”

Lần này, Uông Ấn lại không biết nên nói tiếp như thế nào. . ngôn tình tổng tài

Cô gái nhỏ phấn khởi không phải bởi vì Diệp Tuy, chẳng lẽ là vì hắn?

Nhưng Uông Ấn kịp nghĩ tiếp, bởi vì lúc này Diệp Tuy đã ghé sát lại gần, dựa đầu vào bả vai hắn, lẩm bẩm nói: “Đại nhân, ngài đến đón thiếp, thật là tốt!”

Người Uông Ấn bỗng chốc liền cứng ngắc, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.

Cô gái nhỏ, nàng… nàng ngồi sát lại gần thế này, tự nhiên và thân mật như vậy, hơn nữa còn là ở trên xe ngựa, hiện tại vẫn đang là ban ngày…

Diệp Tuy khép hờ mắt, không nhận ra cơ thể Uông Ấn đã cứng đờ, mà chỉ nghe thấy tiếng trái tim của mình và của hắn đập như gõ trống.

Cảm giác của Uông Ấn không sai, tâm trạng Diệp Tuy hiện giờ rất xáo động, còn mang theo sự phấn khích không lời nào có thể diễn tả.

Nàng không ngờ Uông Ấn sẽ chờ nàng ở bên ngoài cửa cung. Niềm vui bất ngờ dâng lên trong lòng nàng, khơi gợi lại những lời trước đó Diệp Tự đã nói với nàng.

Đúng vậy, nàng thích hắn từ tận đáy lòng.

Nàng muốn dựa vào hắn, muốn gần gũi với hắn, muốn để hắn biết tình cảm của nàng. Hành động của nàng còn nhanh hơn cả tiếng lòng.

Dựa vào hắn, ngửi mùi hơi thở trong trẻo lành lạnh trên người hắn, nghe tiếng trái tim hắn đập. Tất cả những điều này đều khiến nàng cảm thấy yên tâm và vui sướng.

Có điều, tim Uông Ấn đập hơi nhanh thì phải?

Diệp Tuy thoáng mơ màng ngẩng đầu lên nhìn Uông Ấn, đập vào mắt vẫn là khuôn mặt ấy và đôi môi mím chặt, vẫn mang theo vẻ lạnh lùng đáng sợ.

Đây là Uông Ấn, là đại nhân của nàng…

Ma xui quỷ khiến, nàng vươn tay nhẹ nhàng chạm vào cằm Uông Ấn, cảm giác thô ráp của chân râu truyền đến giữa ngón tay khiến nàng cảm thấy cực kì mới lạ, nàng chạm vào lần nữa và nghĩ thầm: Đại nhân cũng có râu, những mỗi ngày đều cạo, sao người khác không cảm thấy kỳ lạ?

Uông Ấn tóm lấy tay Diệp Tuy, dừng động tác của nàng lại, nhưng không buông nàng ra và cũng không nói gì.

Hắn vẫn cầm lấy bàn tay nàng, giữ tư thế thế này, hơi thở dần dần trở nên gấp gáp.

“Cô gái nhỏ, nàng đang làm gì vậy?” Uông Ấn mở miệng hỏi, giọng nói trầm thấp hơn bình thường rất nhiều.

Giọng nói của hắn vang lên bên tai Diệp Tuy, hơi thở nóng hổi khiến vành tai và gò má của nàng lập tức ửng hồng: “Đại nhân, thiếp…”

Nàng cảm thấy cổ họng giống như có lửa đốt, những lời nói ra cũng nhỏ nhẹ. Nàng cũng không biết bản thân đang làm gì.

Uông Ấn nhìn vành tai đỏ bừng của nàng thì hơi híp mắt lại, ánh mắt sâu thẳm vô cùng, dường như có ngọn lửa bốc cháy ở nơi sâu nhất.

Hắn rất muốn buông tay nàng ra, nhưng lại không kiềm chế được mà cầm càng chặt hơn, hơi thở cũng nặng nề hơn.

Ngay sau đó, hắn liền buông Diệp Tuy ra, nhưng bàn tay lại chạm vào môi nàng, nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi đó, đồng thời cúi đầu xuống hỏi: “Cô gái nhỏ, nàng đang làm gì vậy, hả?”