Uông Xưởng Công

Chương 849: Chương </span></span>849KIỀM CHẾ



Dứt lời, Uông Ấn liền xích lại gần Diệp Tuy, đặt môi lên môi nàng, còn mút nhẹ một cái.

Chỉ mút một cái là hắn đã dừng động tác lại, hơi kéo dãn khoảng cách với Diệp Tuy, nhưng ánh mắt vẫn khóa chặt lấy nàng, như thể đang xác nhận điều gì đó.

Sau đó, hắn cúi đầu xuống, lại hôn lên đôi môi nàng lần nữa, vòng tay ôm nàng cũng siết chặt hơn, áp sát cơ thể nàng vào hắn, gần như không để lại một kẽ hở.

Lần này không phải là nụ hôn nhẹ nhàng và dịu dàng giống như vừa rồi mà như mang theo mưa to gió lớn. Không chỉ đưa môi lưỡi vào miệng nàng mà còn cuốn lấy lưỡi nàng, không ngừng quấn quýt trêu đùa.

Diệp Tuy trợn tròn mắt, trong mắt phản chiếu dáng vẻ hắn đang híp mắt lại, nàng hoàn toàn không biết nên phản ứng ra sao ngoài thở dốc.

Đây không phải là lần đầu tiên Uông Ấn có hành động thế này, nhưng lần trước là Uông Ấn say rượu, không kiểm soát được bản thân. Còn bây giờ, Uông Ấn đang tỉnh táo, tỉnh táo hơn bất cứ lúc nào.

Diệp Tuy cảm thấy bàn tay ôm eo nàng giống như gọng kìm bằng sắt đã bị nung nóng, cứng cáp mà nóng rực, với lực giam cầm khiến nàng hoàn toàn khó mà tránh thoát.

Nàng biết người quyền cao chức trọng, uy danh nhiều năm như Uông Ấn luôn mang theo sự uy hiếp trên người khiến người ta vô thức thần phục. Lúc nàng mới quen hắn chính là như vậy, về sau hắn dần dần trở nên dịu dàng với nàng, cho đến lúc này mới lại có sự ngang ngược không cho phép cưỡng lại.

Trong thâm tâm nàng không hề cảm thấy sợ hãi bởi vì nàng biết người đàn ông này đã dành tất cả sự dịu dàng cho nàng này, tuyệt đối sẽ không tổn thương nàng. Nhưng hắn như vậy cũng thật kỳ lạ…

Đầu óc nàng lơ mơ, không kịp suy nghĩ nhiều hơn. Uông Ấn mút lấy môi nàng, dường như hút hết cả linh hồn của nàng, mời gọi cơ thể và linh hồn của nàng cùng hắn bay lượn.

Không biết bao lâu trôi qua, vào lúc Diệp Tuy cảm thấy bản thân sắp không thở nổi thì cuối cùng Uông Ấn cũng buông nàng ra.

Nhìn nàng há miệng thở gấp, Uông Ấn khẽ cười, hơi thở hổn hển của hắn vang lên bên tai nàng, giống như vang lên trong lòng nàng khiến mặt nàng lại nóng hầm hập.

“Đại nhân, chàng…” Diệp Tuy mở miệng nói, lúc này mới phát hiện ra giọng nói của mình quá êm ái, không giống giọng của chính nàng.

Diệp Tuy dần dần lấy lại tinh thần, cúi đầu xuống nhìn y phục của mình vẫn ngay ngắn chỉnh tề, bất giác thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

May mắn là hiện tại Uông Ấn tỉnh táo, không cởi y phục của nàng giống như lần trước…

Thật ra, tình hình của Uông Ấn lúc này không khá hơn Diệp Tuy là bao, cũng có ham muốn rạo rực khó mà dừng lại được.

Khuôn mặt trắng trẻo của hắn đỏ ửng vì phấn khích, còn có thêm chút hơi thở hồng trần, trông càng thêm quyến rũ như người đẹp trong đám mây giáng xuống thế gian vậy.

Chỉ tiếc là ngoài Diệp Tuy ra, không ai được nhìn thấy Uông Ấn khi dâng trào dục vọng.

Chính Diệp Tuy cũng rất khó có thể thường xuyên nhìn thấy Uông Ấn thế này. Sau khi bình tĩnh lại, nàng nhìn Uông Ấn không chớp mắt với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.

Nhưng Uông Ấn lại hơi chật vật mà dời ánh mắt đi nơi khác, thậm chí còn cách xa Diệp Tuy một chút, tránh đối diện trực tiếp với nàng.

Bàn tay hắn đã buông thõng trở lại bên cạnh cơ thể, nhưng hơi nắm lại, cả người không nhúc nhích.

Nếu Diệp Tuy có sự tỉ mỉ của ngày thường thì có thể nhận ra Uông Ấn đang cố gắng kìm nén bản thân. Tuy nhiên, trái tim nàng lúc này đang đập thình thịch, đầu óc cũng rối bời không thể nghĩ được nhiều.

Uông Ấn hơi cụp mắt, hơi thở vẫn dồn dập như cũ, nhất thời không thể nén xuống được, trong lòng hắn giờ phút này vừa vui mừng lại vừa ảo não.

Tất nhiên, có thể môi lưỡi quấn quýt với cô gái nhỏ là điều hắn mong muốn… Song, song không phải là bây giờ.

Buông thả dục vọng giữa ban ngày ban mặt về căn bản không phải là việc hắn sẽ làm. Nhưng trong khoảnh khắc đó, trong khoảnh khắc Diệp Tuy vuốt ve cằm hắn, có cái gì đó dâng lên từ đáy lòng hắn, đốt cháy tất cả lí trí của hắn, hắn hoàn toàn không kiểm soát được chính mình.

Nếu như đang ở trong quân đội, hắn như vậy đã đủ để tan xương nát thịt.

Tuy nhiên, đối mặt với cô gái nhỏ, cho dù hắn tan xương nát thịt cũng cam tâm tình nguyện.

Có điều… hắn thoáng nhìn cơ thể của mình, chỉ muốn cười khổ: Vấn đề quan trọng nhất bây giờ là làm sao để nó “xuống”.

Trước kia hắn tưởng rằng cơ thể của hắn không hề có phản ứng là điều đau khổ nhất, giờ đây mới phát hiện thật ra việc có phản ứng cũng không vui sướng cho lắm. May mà Diệp Tuy không phát hiện ra sự khác thường của cơ thể hắn, nếu không…

Uông đốc chủ cảm thấy rất xấu hổ. Hắn xưa nay luôn tự hào vì khả năng tự chủ mạnh mẽ của bản thân, nào ngờ khả năng tự chủ đó đã vỡ vụn trong khoảnh khắc.

Diệp Tuy không nói gì nữa, nhịp tim đập rất mạnh. Hiện tại nàng đã nhớ lại, Uông Ấn mất kiểm soát trên xe ngựa là do nàng trêu chọc trước… Sao nàng lại không biết xấu hổ mà còn hỏi nguyên nhân nữa?

Dù nàng cảm thấy việc Uông Ấn dễ dàng mất kiểm soát thế này thực sự không giống với Uông Ấn của ngày thường. Nhưng sao chính nàng cũng không giống nàng của ngày thường vậy?



Trong Hạ Nhật Trai, sau khi Chu thái y và Mộc đại phu nghe Uông Ấn nói xong thì lập tức câm nín. Bọn họ bất giác thoáng nhìn bụng dưới của Uông Ấn với vẻ mặt một lời khó nói hết.

Uông Ấn mất tự nhiên nghiêng người, nét mặt hiện rõ sự lúng túng nhưng vẫn lên tiếng hỏi: “Tình huống như vậy nên giải quyết thế nào? Bổn tọa… không thể như vậy được.”

Hắn vô cùng xấu hổ vì không thể kiểm soát được bản thân, cho dù không kìm lòng được trước Diệp Tuy thì cũng không được.

Chu thái y và Mộc đại phu không kìm nén được mà liếc nhìn nhau một cái, trong mắt mang theo vẻ bất đắc dĩ. Chuyện này, cho dù họ là thầy thuốc cũng khó có được kế sách hay.

Cuối cùng Mộc đại phu nói một cách khó hiểu: “Xưởng công, bây giờ giải dược bắt đầu có tác dụng, cơ thể ngài có phản ứng cũng là bình thường… Thuộc hạ nhất thời chưa tìm được cách giải quyết. Vẫn cần xưởng công kiên nhẫn thêm chút nữa.”

Nói rồi, Mộc đại phu lại không kìm được nhìn bụng dưới của Uông Ấn lần nữa với ánh mắt ẩn chứa sự cảm thông.

Xưởng công đã nhịn gần hai mươi năm, hiện tại thuốc giải đã có tác dụng, không khống chế được cơ thể cũng là lẽ bình thường…

Chu thái y ngẫm nghĩ rồi nói: “Đốc chủ, việc này… không nên kìm nén, ta kê đơn thuốc hạ hỏa cho ngài!”

Theo ý của Chu thái y là không nên kìm nén, tốt nhất là giải phóng lửa nóng trong lòng ra ngoài. Có điều, tình hình của Uông Ấn rất đặc biệt, lại không muốn để Diệp Tuy biết, càng không thể đi tìm tỳ nữ, ngoài nhẫn nhịn ra thì không có cách nào.

Nghe hai người nói vậy, Uông Ấn cũng cạn lời. Hắn cau mày. Nhẫn nại… Đổi lại là trước đây, hắn cảm thấy hoàn toàn không thành vấn đề. Nhưng, bây giờ hắn không có chút lòng tin nào cả.

“Xưởng công, ngài yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ tiếp tục nghiên cứu thuốc giải. Dược liệu của tộc Ô Linh cũng đã được đưa đến…” Mộc đại phu an ủi Uông Ấn, không đành lòng nhìn xưởng công thất vọng.

Uông Ấn trầm lặng, cảm ơn những chuyện triều chính bận rộn đã quấn lấy hắn. Hiện tại hắn phải đứng sau lưng thái tử và Ngũ hoàng tử, hầu như không có thời gian rảnh rỗi, đương nhiên cũng không có nhiều thời gian để nghĩ đến điều này.

Đổi lại là thời gian trước đây luôn ở trong phủ, nghĩ thôi cũng thấy rất sợ…

Hắn đã nghĩ ra nên làm thế nào để trợ giúp thái tử và Ngũ hoàng tử, nhưng vẫn chưa bắt đầu hành động thì đã có chuyện tìm đến hắn trước.