Uông Xưởng Công

Chương 878: Chương </span></span>878MỘT CÂU THÀNH LỜI SẤM



Khi tin tức toàn bộ con cháu chi bên của nhà họ Cố tại Kinh Triệu bị mất mạng trong một đêm được truyền ra ngoài, cả triều đình đều chấn động.

Những con cháu chi bên của nhà họ Cố này có khoảng năm mươi người, trong số họ có người vốn định cư ở Kinh Triệu, còn lại đa phần là từ các nơi khác của Đại An, lục tục đến Kinh Triệu để thăm trưởng tộc Cố Sùng đang bị ốm liệt giường.

Những con cháu của nhà họ Cố này, người nào người nấy đều là thanh niên trai tráng, hơn nữa ai cũng khỏe mạnh, nhưng lại tắt thở chỉ trong một đêm.

Nghe nói tình trạng lúc chết của họ cực kì đáng sợ, tất cả đều trợn trừng mắt, giống như đã gặp phải nỗi kinh hoàng to lớn, sợ hãi mà chết không nhắm mắt.

Sau khi nghe được tin tức này, trưởng tộc Cố Sùng của nhà họ Cố trợn trắng mắt, hiện tại đã thoi thóp. Nhà họ Cố nằm trên đường lớn Minh Châu khóc lóc vang trời, cả con đường đều nghe thấy.

Con cháu trong một dòng họ chính là nền tảng của gia tộc đó, là tiền đề phát triển của một gia tộc. Dù nhà họ Cố là gia tộc danh gia vọng tộc mấy đời, nhưng đột nhiên bị chết nhiều con cháu như vậy, cho dù bọn họ đều là con cháu chi bên thì chuyện đó cũng đã khiến nền tảng của nhà họ Cố bị lung lay và tổn thương nguyên khí nghiêm trọng.

Kể từ khi nhà họ Cố di tông dời tộc thì nguyên khí đã bị tổn thương nặng, đương nhiên là vẫn chưa thể phục hồi chỉ trong sáu, bảy năm ngăn ngủi. Bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy… Rất nhiều nhà quyền quý tại Kinh Triệu đều lắc đầu thở dài.

Những nhà quyền quý này càng rõ hơn người bình thường, rằng “con người” mới là điều quan trọng nhất, là nền móng cơ bản nhất của một gia tộc, một khi không còn “người” nữa thì cho dù gia tộc này có muốn làm gì cũng không thể làm được.

Điều này không chỉ đúng với gia tộc mà với nước nhà cũng như vậy.

Trong sử sách có ghi lại, đại tướng quân Bạch Khởi của nước Tần đã lừa giết ba trăm nghìn binh sĩ nước Triệu, từ đó nước Triệu hùng mạnh không gượng dậy nổi, không còn vốn liếng để tranh đoạt làm bá chủ thiên hạ với nước Tần nữa.

Nay nhà họ Cố gặp phải tai họa này, e rằng về sau “nhà họ Cố ở Nam Bình” sẽ chỉ là cái tên hữu danh vô thực, thậm chí dần dần biến mất.

Sau khi thở dài, những nhà quyền quý này cũng hết sức kinh ngạc: Sao nhà họ Cố lại bị chết mất nhiều con cháu như vậy? Tất cả đều chết trong một đêm, tình trạng lúc chết rất đáng sợ. Nhìn thế nào cũng thấy đây là bị chết oan chết uổng.

Chết oan chết uổng…

Nhóm quyền quý ở Kinh Triệu nhớ đến chuyện những lời đồn xôn xao khắp đầu đường cuối ngõ lúc trước, ánh mắt không khỏi thay đổi, sau đó trở nên trầm lặng, nhưng trong lòng lại vô cùng hoảng sợ.

Bọn họ đã biết sự việc đã càng ngày càng nghiêm trọng, hiện tại hoàn toàn không phải là lúc bọn họ lên tiếng.

Sau khi chi chính của nhà họ Cố đánh trống Đăng Văn ở Kinh Triệu, kể lể oan ức thì triều đình rơi vào sự im ắng lạ thường, các quan viên trong triều bất giác đưa mắt nhìn về phía phủ nhà họ Uông ở thành Tây.

Chẳng lẽ chuyện phu nhân của Uông đốc chủ am hiểu vu cổ là thật?

Trong phủ nhà họ Uông, mặc dù Diệp Tuy và Uông Ấn không bàng hoàng khiếp sợ như các nhà quyền quý, nhưng cũng cảm thấy rất bất ngờ.

“Cố Chương đã đi đánh trống Đăng Văn, kêu oan cho năm mươi mạng người của nhà họ Cố. Nhà họ Cố sắp mất sạch nền móng. Vi hoàng hậu quả thật đủ ác độc!” Uông Ấn nói với Diệp Tuy.

Đề Xưởng có cài cắm mật thám trong phủ Thừa Ân Công, hắn định mượn tay phủ Thừa Ân Công và Vi hoàng hậu để giết Cố Chương, nhưng hắn không ngờ, người chết không phải Cố Chương mà lại là hơn năm mươi con cháu của chi bên của nhà họ Cố.

Về mặt hiệu quả, đương nhiên là năm mươi mạng người càng gây rúng động hơn là một mạng người.

Vi hoàng hậu và nhà họ Vi làm việc tàn nhẫn và to gan hơn những gì hắn dự đoán.

E rằng năm mươi con cháu của chi bên đã chết này là bốn phần năm số con cháu chi bên của nhà họ Cố, điều này chẳng khác gì hầu hết con cháu của nhà họ Cố đã bỏ mạng, mà còn là thanh niên trai tráng. Chẳng trách trưởng tộc Cố Sùng lại ngất đi.

Chiêu này của nhà họ Vi quả thật là rút củi dưới đáy nổi. Vì vậy, quân cờ nhà họ Cố cũng xem như đã hết tác dụng.

Diệp Tuy mỉm cười, lại có suy nghĩ khác hẳn: “Đại nhân, Vi hoàng hậu to gan, có thủ đoạn như vậy, sao chàng biết không phải là Cố Chương độc ác? Theo thiếp thấy, Cố Chương chắc chắn có biết chuyện này.”

Và có khả năng rất lớn là chính Cố Chương cũng tham gia vào trong chuyện đó.

Tuy Cố Chương trong kiếp này không có quyền cao chức trọng giống như trong kiếp trước, nhưng bản tính con người rất khó thay đổi. Diệp Tuy thực sự đã quá rõ sự tàn nhẫn của Cố Chương, hắn chính là người đã đưa toàn bộ người nhà vợ về nơi suối vàng.

Hiện nay nhà họ Cố đã ở trong hoàn cảnh này, chuyện vu cổ chính là đòn phản kích trước khi sắp chết của nhà họ Cố. Để khôi phục vinh quang ngày xưa của nhà họ Cố, có chuyện gì mà Cố Chương lại không làm được?

Huống hồ, toàn bộ người chết còn là con cháu của chi bên.

Con cháu của chi chính và chi bên có sự khác biệt quá lớn, địa vị của chi chính rất cao, có quyền sinh quyền sát đối với con cháu của chi bên. Trong tình huống này, chi chính và chi bên của nhà họ Cố chắc chắn không đồng lòng, chi bên không biết rất nhiều việc mà chi chính đã làm.

Đây cũng là lí do nàng chỉ xóa sạch chi chính, giữ lại chi bên của nhà họ Cố trong kiếp trước.

Bây giờ, những con cháu của nhà họ Cố bị chết đều là con cháu của chi bên, hơn nữa toàn bộ những con cháu chi bên này đều có mặt tại Kinh Triệu, đây rõ ràng là do trưởng tộc Cố Sùng triệu tập.

Con cháu của nhà họ Cố đến Kinh Triệu thì cần phải có thời gian, hoàn toàn không phải là Vi hoàng hậu muốn vứt bỏ nhà họ Cố thì có thể giết chết được nhiều người như vậy. Diệp Tuy đoán, bắt đầu từ khi Cố Chương lên kế hoạch cho chuyện vu cổ thì hắn đã mượn danh nghĩa trưởng tộc để cho gọi những người này vào kinh.

Cho gọi bọn họ đến Kinh Triệu để chịu chết.

“Ồ?” Uông Ấn hơi nhướng mày, có phần kinh ngạc: “Cố Chương thật sự độc ác thế sao? Có điều, thật đáng tiếc…”

Hắn mỉm cười, mặt mày ẩn chứa một thoáng lạnh lùng: “Sự độc ác của Cố Chương dùng không đúng chỗ rồi. Lần này, nhà họ Cố đã hoàn toàn xong đời!”

Ban đầu, Uông Ấn còn đang suy nghĩ nhà họ Cố nhiều con em như vậy thì phải làm thế nào, trong số những con em này không thiếu những người tài giỏi. Lần này lại vừa hay, chính Cố Chương đã tự mình ra tay.

Cố Chương đã tự tay kết thúc nhà họ Cố!

Diệp Tuy gật đầu, đồng ý với Uông Ấn: “Đại nhân nói đúng, Cố Chương ở chi chính đã lâu, ngông cuồng tự cao tự đại, có lẽ đã quên mất rằng nhân tài mới là thứ quan trọng nhất.”

Uông Ấn hít hà mùi hương của trà Diệm Khê, thản nhiên nói: “Bổn tọa tuyệt đối sẽ không cho nhà họ Cố cơ hội để vùng lên. Bất kể là một mình Cố Chương chết hay năm mươi con cháu của nhà họ Cố chế thì kết quả này cũng sẽ không thay đổi.”

Nhà họ Cố âm mưu dùng nhiều mạng người như vậy để chứng thực một tin đồn, chẳng lẽ hắn lại không có cách đối phó lại sao? Nực cười!

Diệp Tuy không hỏi cách đối phó của Uông Ấn mà chỉ nói một câu: “Đại nhân, người khơi ra chuyện vu cổ và tìm đến Nghi Loan Vệ lúc trước chính là Cố Chương. Con cháu của chi bên của nhà họ Cố đã chết cả rồi, sao Cố Chương lại bình an vô sự cho được? Nếu thiếp là Vi hoàng hậu thì nhất định phải giết Cố Chương để rửa sạch hiềm nghi.”

Những lời này của nàng đã trở thành sự thật vào ngày hôm sau, đúng là một câu thành lời sấm.