Sau khi bởi vì gõ trống Đăng Văn mà phải chịu hai mươi gậy đánh tại phủ Kinh Triệu, Cố Chương liền nằm liệt trên giường, vừa dưỡng thương cũng là dưỡng bệnh.
Hắn là con cháu nhà thế gia, từ trước đến nay đã quen sống trong an nhàn sung sướng, dù đã trải qua vô số buồn giận đả kích trong lòng, nhưng chưa từng bị tổn thương về thể xác. Cho nên, hai mươi trượng phạt đánh này gần như đã lấy mất nửa cái mạng của hắn.
Rõ ràng là nhà họ Cố đã lén đút lót cho phủ Kinh Triệu rất nhiều bạc, cũng đã có lời nhờ vả phủ Thừa Ân Công, cứ nghĩ rằng chỉ bị phạt chút thôi, nhưng không hề có tác dụng, hắn vẫn phải chịu đủ hai mươi gậy, cái mông đã bị bong da tróc thịt, bị khiêng về đường cái Minh Châu trong tình trạng hôn mê.
Sau khi về đến phủ nhà họ Cố, hắn liền sốt li bì, thời gian hôn mê nhiều hơn là thời gian tỉnh táo.
Mỗi lần hắn tỉnh lại thì luôn hỏi vợ mình là Tống Loan với cõi lòng ngập tràn hy vọng, rằng: “Chuyện trống Đăng Văn đã có kết quả chưa? Uông Ấn có bị hoàng thượng hỏi tội không? Nhiều người bị chết như vậy, đã xác định việc Diệp Tuy tinh thông vu cổ chưa?”
Hắn nhìn Tống Loan không chớp mắt, trong mắt lóe lên ánh sáng kỳ lạ, nếu chỉ nhìn vào ánh mắt của hắn thì hoàn toàn sẽ không cho rằng hắn đang phải dưỡng thương.
Nhưng gò má của hắn nhô cao, sắc mặt nhợt nhạt, làm nổi bật ánh mắt sáng rực như thế này, trái lại lại có cảm giác kỳ dị khôn tả.
Mỗi lần nghe hắn hỏi như vậy, Tống Loan đều không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, chỉ giấu giấu giếm giếm nói: “Tướng công, chuyện này quá nghiêm trọng, liên quan đến nhiều con em nhà họ Cố như vậy, phủ Kinh Triệu đã bẩm báo việc này lên hoàng thượng, nhưng vẫn chưa có hồi âm.”
“Vậy bên hoàng hậu thì sao? Hoàng hậu nương nương chắc chắn sẽ thừa thắng xông lên, nhất định sẽ nắm chắc việc Diệp Tuy am hiểu vu cổ!” Cố Chương lập tức gặng hỏi, ánh mắt mang theo sự chờ mong.
Cần phải biết rằng thời cơ vụt qua rất nhanh, Hoàng hậu nương nương đang chờ đợi điều gì mà còn chưa hành động?
Không đợi Tống Loan trả lời, hắn liền nôn nóng nói: “Không được, ta phải đi gặp Quốc Công gia, việc này tuyệt đối không thể kéo dài thêm nữa! Bản lĩnh của Uông Ấn quá lợi hại, nếu không nắm chắc thời cơ, rất có thể sẽ bị hắn phá vỡ cục diện!”
Dứt lời, Cố Chương muốn xoay người xuống giường, nhưng không ngờ chạm phải cái mông đang bị thương liền kêu đau một tiếng, cả khuôn mặt đều trở nên vặn vẹo.
“Tướng công, chàng cẩn thận một chút!” Tống Loan lập tức bước tới và nói, rồi đợi Cố Chương bình tĩnh lại mới cẩn thận khuyên hắn: “Tướng công, phủ Quốc Công và Hoàng hậu nương nương đều đã biết chuyện này. Đương nhiên họ sẽ tham gia vào chuyện này vì lợi ích của chính họ. Chàng yên tâm dưỡng thương đi!”
Sắc mặt Tống Loan cũng rất tiều tụy, trông chẳng khá hơn Cố Chương đang dưỡng thương là bao. Nhìn Cố Chương như thế này, nàng ta nuốt xuống tất cả những lời ban đầu muốn nói.
Nàng ta không dám nói ra, rằng cho đến giờ, bên phía phủ Thừa Ân Công và Vi hoàng hậu không hề có tin tức gì…Về phần trong cung, nàng ta cũng không nghe ngóng được gì.
Ban đầu, nhà họ Cố còn có rất nhiều mật thám cài cắm trong cung, nhưng không biết vì sao, tất cả bọn họ đều không có tin tức truyền ra. Những tin tức mà Tống Loan gửi cho bọn họ cũng như hòn đá chìm xuống đáy biển.
Quan trọng hơn là, mấy ám vệ có võ nghệ cao cường của nhà họ Cố dường như đã đột nhiên biến mất, nàng ta càng không điều tra được gì.
Tống Loan nhận thấy được rất rõ ràng rằng sự việc đã khác với những gì họ dự đoán. Nhưng nàng ta lại không biết nó khác ở chỗ nào, càng không có thời gian để đi điều tra chỗ khác biệt đó nằm ở đâu.
Hiện tại, nhà họ Cố đã chết mất nhiều con cháu của chi bên như vậy, Cố Sùng lại bệnh nặng mê man, Cố Chương cũng đã bị thương, mọi việc của nhà họ Cố đều dồn trên vai nàng ta.
Nàng ta vội vàng an ủi gia quyến của những đệ tử chi bên đã chết kia còn không kịp, hoàn toàn không có thời gian và sức lực để đi điều tra việc gì.
Nàng ta càng không dám nói với Cố Chương chuyện cha của nàng ta đã giận tím mặt, còn nói rằng họ giăng cái bẫy này là tự tìm đường chết, nhà họ Tống tuyệt đối sẽ không quan tâm đến việc này, và ra lệnh cho mẹ đẻ của nàng ta cũng không được gặp nàng ta.
Cha của Tống Loan đã đoán được là cái chết của những con cháu của chi bên nhà họ Cố có liên quan đến Cố Chương.
Bây giờ, Tống Loan cảm thấy trên vai nàng ta nặng tựa núi đè, rõ ràng trước khi làm việc, nàng ta còn cảm thấy mọi thứ chắc chắn sẽ diễn ra thuận lợi, dù sao cũng có sự trợ giúp của phủ Thừa Ân Công và Vi hoàng hậu, nhưng…
Sao mọi chuyện lại trở nên như thế này?
Khi nghe thấy Cố Chương nhắc đến cái tên “Diệp Tuy”, nàng ta cũng không có cảm giác gì nữa.
…
Trong điện Tử Thần, kết quả mà phủ Kinh Triệu cùng Hình Bộ kết hợp điều tra đã được trình lên trước mặt Vĩnh Chiêu Đế.
Kết quả này chủ yếu có hai nội dung, một là các con cháu thuộc chi bên của nhà họ Cố đều nhận được mệnh lệnh của trưởng tộc Cố Sùng nên mới lục tục đến Kinh Triệu, hai là bọn họ đều đã uống bát thuốc làm tăng nhịp tim, đây chính là nguyên nhân cái chết của bọn họ.
“Nhà họ Cố cho gọi những con cháu của chi bên vào kinh là để giết bọn họ? Năm mươi mạng người, là nền móng mấy chục năm của nhà họ Cố, vì sao nhà họ Cố phải làm vậy?” Vĩnh Chiêu Đế nhìn Tần Phưởng, lạnh nhạt hỏi.
“Bẩm hoàng thượng, thần cũng đang điều tra nội tình! Nhưng trước khi Cố Chương đánh trống Đăng Văn, nhà họ Cố từng hối lộ cho phủ sứ, phủ Thừa Ân Công cũng đã đánh tiếng chào hỏi thần.” Tần Phưởng đáp, hoàn toàn không hề hay biết những lời nói của mình khủng khiếp đến mức nào.
Cũng phải, Tần Phưởng xuất thân là dân võ biền cục mịch, xưa nay luôn nói năng không suy nghĩ, hiện tại nói thẳng ra hành động của phủ Thừa Ân Công cũng phù hợp với tình tình của ông ta.
Đây cũng là điều mà Vĩnh Chiêu Đế tán thưởng ở Tần Phưởng, nếu không, Tần Phưởng đã không thể ngồi trên vị trí phủ doãn Kinh Triệu lâu như vậy.
Phủ Thừa Ân Công đã đánh tiếng chào hỏi Tần Phưởng trước, điều này có nghĩa là phủ Thừa Ân Công đã biết chuyện Cố Chương sẽ đánh trống Đăng Văn.
Vậy họ có biết chuyện con cháu thuộc chi bên của nhà họ Cố bị chết hay không?
…
Lúc này, Tống Loan kinh hãi lùi lại mấy bước, bát thuốc trên tay đã rơi xuống đất từ lúc nào mà không biết. Nàng ta sững người nhìn trên giường, nước mắt liền trào ra.
Cố Chương đang nằm trên giường đã trợn trừng hai mắt, một tay buông thõng xuống bên giường, khóe miệng chảy máu, lồng ngực đã không còn phập phồng nữa.