Tống Loan không tin, nàng ta mới chỉ rời đi hơn một canh giờ mà chồng của nàng ta đã tắt thở…
Đã chết!
Nàng ta còn đích thân đi bưng thuốc đến, muốn cho Cố Chương sớm khỏe lại, nhưng vừa bước vào gian phòng thì đã thấy gia nhân đang hoảng loạn.
Khoảnh khắc nhìn thấy bộ dạng của Cố Chương, nàng ta kinh hãi lùi lại, nỗi sợ hãi mãnh liệt ngập tràn trong lòng nàng ta, bóp nghẹt cổ họng nàng ta, khiến nàng ta giống như một người câm, cứ há miệng nhưng lại không thốt ra được tiếng nào. . truyện xuyên nhanh
Nàng ta thực sự quá quen thuộc với tình trạng cái chết này, hai ngày nay, nàng ta quả thật đã nhìn thấy quá nhiều cảnh này. Nó giống hệt như tình trạng lúc chết của các con cháu thuộc chi bên của nhà họ Cố.
Khóe môi chảy máu, khuôn mặt méo mó, đôi mắt trừng to, chết mà không nhắm mắt. Đây rõ ràng là đã dùng thuốc gia tăng nhịp tim với liều lượng cực lớn.
Sao lại như vậy? Chồng nàng ta rõ ràng đang nằm trên giường, bát thuốc vẫn còn đang trên tay nàng ta, sao chồng nàng ta lại dùng thứ thuốc làm tăng nhịp tim?
Không phải, chắc chắn là nàng ta đã nhìn nhầm rồi, Cố Chương chỉ đang ngủ mà thôi! Nhất định là nàng ta đã nhìn nhầm.
“Tướng công!” Tống Loan kêu lên một tiếng đau đớn, loạng choạng nhào đến bên giường, nước mắt rơi đầy mặt.
Nàng ta không ngừng lay bả vai của Cố Chương, vừa khóc vừa gọi: “Tướng công, chàng tỉnh lại đi, chàng tỉnh lại đi mà!”
Không thể nào, người mà nàng ta lấy làm chồng là công tử Thanh Yến của nhà họ Cố, là rường cột của Tam Tỉnh trong tương lai, sau này nhất định sẽ làm nên nghiệp lớn… Những vinh hoa phú quý mà nàng ta hy vọng vẫn còn chưa được thực hiện, sao chồng của nàng ta đã chết rồi?
Hắn chết, vậy nhà họ Cố phải làm thế nào đây? Nàng ta và các con của họ phải làm thế nào bây giờ?
Trong lòng Tống Loan lúc này, ngoài nỗi đau đớn mất chồng ra, còn có nỗi sợ hãi về tương lai.
Nàng ta bần thần nhớ lại cảnh tượng rầm rộ khi xuất giá, những lời khen ngợi và ước ao cả công khai lẫn âm thầm của rất nhiều người… Nhưng bây giờ đã không còn gì nữa.
Chồng nàng ta đã chết, vinh quang ngày xưa của nhà họ Cố đã hoàn toàn không thể khôi phục lại được nữa.
Tống Loan nước mắt như mưa, hét lên vài tiếng “A… A!”, sau đó trước mắt tối sầm lại rồi ngất đi.
…
“Cố Chương đã chết rồi?” Sau khi nghe được tin tức này, Diệp Tuy thoáng ngỡ ngàng, hỏi Uông Ấn đang ngồi đối diện: “Là chàng ra tay sao?”
Uông Ấn gật đầu đáp: “Là do bổn tọa sắp xếp.”
Đề nghị của phủ Thừa Ân Công và hành động của Vi hoàng hậu đều là do hắn đứng đằng sau thúc đẩy, mặc dù người cho Cố Chương uống những bát thuốc kia không phải là hắn, nhưng Cố Chương thật sự đã chết trong tay hắn.
Muôn nghìn loại độc được đều không độc bằng lòng dạ mưu mô của con người, Cố Chương chết cũng là điều tất yếu.
Trước đó Diệp Tuy đã nói sẽ không sợ hãi, vậy thì hắn sẽ không che giấu việc này, nhưng tinh thần của nàng đang hơi hoảng hốt…
Diệp Tuy nhanh chóng lấy lại tinh thần, chỉ đáp: “Ồ.”
Cố Chương đã chết, Cố Chương thật sự đã chết…
Công tử Thanh Yến - Cố Chương thuộc chi chính của nhà họ Cố danh gia vọng tộc ở Nam Bình đã chết. Cố Chương sẽ không trở thành Nam Bình Vương quyền thế ngập trời, càng không thể làm được những chuyện về sau nữa.
Người từng khuấy đảo Đại An trong tương lai ở kiếp trước, người cho mãi đến cuối những năm Vĩnh Chiêu mới bị giết trước trong kiếp trước, hiện giờ đã chết, chết vào cuối năm Vĩnh Chiêu thứ hai mươi sáu.
“Đại nhân, thiếp vẫn cảm thấy khó có thể tin được, dường như… không phải là thật vậy.” Diệp Tuy nói, vẻ mặt hơi rối rắm.
Tất nhiên, nàng sẽ không buồn vì cái chết của Cố Chương, nhưng cũng không lấy làm vui vì cái chết của hắn, nàng chỉ cảm thấy mọi chuyện quá dễ dàng.
Cố Chương, nhà họ Cố… Khi nàng mới sống lại, nàng coi họ như quái vật khổng lồ, mỗi bước đi đều phải cẩn thận, sợ rằng sẽ khiến nhà họ Cố để ý, sợ rằng sẽ khiến nhà họ Cố phản kích.
Bắt đầu từ khi nào mà nhà họ Cố chỉ là con hổ giấy, không còn đáng sợ nữa?
Là bởi vì Uông Ấn đã xuất hiện…
Nghĩ tới đây, Diệp Tuy thở dài, vẻ rối rắm trên khuôn mặt đã hoàn toàn biến mất: “Đại nhân, đây chắc chắn là thật, đã đến lúc Cố Chương phải chết rồi,”
Cố Chương đã lợi dụng hơn năm mươi con cháu thuộc chi bên của nhà họ Cố, kết quả lại chết giống như bọn họ. Lợi dụng người ta thì sẽ bị người ta lợi dụng, đây chính là một loại báo ứng.
Thậm chí, đó là sự báo ứng kéo dài từ kiếp trước.
“Không chỉ như vậy, hoàng hậu và phủ Thừa Ân Công cũng sẽ bị tổn thương nguyên khí nghiêm trọng! Nhiệm vụ mà hoàng thượng giao cho bổn tọa cũng có thể hoàn thành.” Uông Ấn thản nhiên nói, ánh mắt như ẩn chứa vô vàn kế sách.
Chẳng phải hoàng thượng bảo hắn đứng đằng sau nâng đỡ thế lực của thái tử và Ngũ hoàng tử, để tạo thành thế chân vạc với thế lực của Vi hoàng hậu sao?
Trải qua nhiều lần bị tấn công như vậy, thế lực của thái tử và Ngũ hoàng tử hoàn toàn không có khả năng chống đỡ với Vi hoàng hậu, chỉ khi làm suy yếu thế lực của bà ta, mới có thể hình thành thế đối kháng.
“Vi hoàng hậu muốn lợi dụng cái chết của Cố Chương để đối phó với bổn tọa, mà thật sự không biết rằng bổn tọa cũng muốn lợi dụng cái chết của hắn để đối phó với bà ta.” Uông Ấn lạnh lùng nói, trên người tỏa ra sát khí nhàn nhạt.
Sao hắn lại không rõ mưu mô của Vi hoàng hậu? Đây chỉ là tương kế tựu kế, lợi dụng bà ta để giết chết Cố Chương mà thôi.
Chuyện tiếp theo, phải xem ai cao tay hơn.
Diệp Tuy đã hiểu sự sắp đặt của Uông Ấn, nhưng không kìm nén được bèn hỏi: “Đại nhân, chàng đã có chứng cứ vạch tội Vi hoàng hậu rồi sao?”
Cái chết của Cố Chương là do Uông Ấn ở đằng sau thúc đẩy, Uông Ấn không thể để mặc Vi hoàng hậu vu cáo mình, mà đặt toàn bộ hy vọng ở vào sự tin tưởng của hoàng thượng.
Uông Ấn mỉm cười, không giấu nàng mà trả lời thẳng: “Gã sai vặt theo hầu Cố Chương là người của Vi hoàng hậu! Vi hoàng hậu còn tưởng rằng thần không biết quỷ không hay việc gã trút thuốc cho Cố Chương.”
Nhà họ Cố rất đề phòng đề kỵ, nhưng thuộc hạ của Uông Ấn còn có Vận Chuyển Các.
Người của Vận Chuyển Các đã điều tra ra gã sai vặt bên cạnh Cố Chương là người của phủ Thừa Ân Công.
Lần này, nếu không vì trút thuốc cho Cố Chương thì phủ Thừa Ân Công cũng sẽ chưa dùng đến quân cờ này, nên đã khiến người của Vận Chuyển Các tra ra được manh mối.
Hiện tại, tin tức tình báo này đã được Tần Phưởng trình lên Vĩnh Chiêu Đế, chỉ cần hoàng thượng không cố ý giả vờ ngờ nghệch, chỉ cần hoàng thượng còn muốn kìm hãm thế lực của Vi hoàng hậu thì tin tức này sẽ có tác dụng quyết định.
Với tiền đề là hoàng thượng phải dùng đến hắn lần nữa, thì xem ra hắn cũng không cần phải lo lắng về kết quả cuối cùng.
Đến lúc đó, vụ việc vu cổ cũng sẽ thật sự kết thúc.
Bấy giờ, Vi hoàng hậu đã vứt bỏ y phục và trang sức hoa lệ của ngày thường, chỉ mặc y phục đơn giản, nói rất to trên điện Tử Thần: “Hoàng thượng, nhà họ Cố đã chết nhiều người như vậy, ngay cả Cố Chương cũng đã chết. Chẳng lẽ điều này còn không phải là do phu nhân của Uông Ấn dùng vu cổ để trả thù hay sao? Hoàng thượng, thần thiếp thật sự bị oan mà!”
Đáp lại bà ta là sắc mặt giận dữ của đế vương và bản tấu được vứt mạnh xuống trước mặt bà ta.