Nếu nàng ta đã cùng em gái của mình là Diệp Thân đứng ra làm chứng về việc Diệp Tuy am hiểu vu cổ thì đương nhiên nàng ta cực kì chú ý đến tiến triển của chuyện này, trái tim cũng thấp thỏm theo.
Khi nghe nói về việc nhà họ Cố bị chết hơn năm mươi con cháu của chi bên, nàng ta khó kìm nén nổi sự vui sướng trong lòng, thầm biết mọi chuyện đã có kết quả.
Hơn năm mươi mạng người, sao Diệp Tuy còn có thể thoát thân cho được?
Uông Ấn và Diệp Tuy đều đã chẳng làm nên trò trống gì thì Diệp Tự chỉ có thể cum cúp, sẽ rất dễ dàng để đối phó.
Nhưng sao kết quả cuối cùng lại như thế này?
Trong buổi chầu sớm, hoàng thượng đã khiển trách về chuyện vu cổ, sau đó còn truyền ra tin tức Hoàng hậu nương nương đang dưỡng bệnh trong cung Khôn Ninh… Điều này có nghĩa là chuyện vu cổ đã kết thúc rồi sao?
Uông Ấn không hề gì, Diệp Tuy không hề gì, Diệp Tự cũng không sao cả.
“Lúc trước không nên đứng ra làm chứng chuyện này! Thái độ của hoàng thượng cũng đã rất rõ ràng, hễ là chuyện liên quan đến vu cổ thì chắc chắn sẽ bị xử phạt, chưa kể còn phải đối mặt với sự trả thù của Uông Ấn!” Vạn Triệu Tiên trầm giọng nói, vẻ mặt hết sức khó coi.
Diệp Vân sắp khóc đến nơi, bất đắc dĩ nói: “Tướng công, lúc ấy Hoàng hậu nương nương có lệnh, thần thiếp cũng không còn cách nào khác.”
Tất nhiên là nàng ta không dám tự tiện trong việc đứng ra làm chứng. Lúc đó, nàng ta cũng đã hỏi ý kiến của Vạn Triệu Tiên và Vạn Ngạn Thời. Ban đầu bọn họ đã nói thế nào?
Bọn họ nói rằng nếu Hoàng hậu nương đã có lệnh thì cứ thế làm theo, đây cũng là cơ hội của nhà họ Vạn.
Bây giờ chuyện không như ý muốn, bọn họ liền đổ hết trách nhiệm lên đầu nàng ta, đương nhiên là nàng ta không phục rồi.
Song, Diệp Vân cũng biết rằng thật vô nghĩa khi tranh cãi với chồng của mình, bởi vì nàng ta biết chồng của nàng ta nói có lí. Quan trọng hơn cả là, chỗ dựa của nàng ta là Vi hoàng hậu nay đã thất thế, nàng ta chỉ có thể nhỏ giọng, cúi đầu.
“Thiếp là phụ nữ chốn hậu trạch, không biết gì cả, còn phải dựa vào tướng công mới được. Tướng công, bây giờ nên làm thế nào đây?” Diệp Vân ngẩng đầu lên nhìn Vạn Triệu Tiên, trong mắt đầy tin tưởng và chờ mong.
Giống như người trước mắt nàng ta là anh hùng cái thế, có thể khắc phục mọi khó khăn.
Rất ít đàn ông có thể dửng dưng khi được nhìn với ánh mắt tha thiết như vậy. Sau đó, sắc mặt của Vạn Triệu Tiên liền dịu đi, đáp: “Chuyện này ta phải bàn bạc với ông nội đã, dù sao thì nó cũng liên quan đến tiền đồ của nhà họ Vạn.”
“Phải rồi, nàng vẫn nên về nhà mẹ đẻ một chuyến, tỏ ý áy náy với Uông đốc chủ thông qua cha nàng. Tóm lại đều là người nhà họ Diệp, kiểu gì phu nhân của đốc chủ cũng sẽ nể tình phần nào, đúng không?”
Vạn Triệu Tiên nói vẻ mặt thản nhiên, hoàn toàn quên mất rằng hắn không hề cảm thấy cái gì là “đều là người nhà” khi tán thành việc đứng ra làm chứng của Diệp Thân trước đó.
Sắc mặt Diệp Vân trở nên nặng nề, nói với vẻ mất tự nhiên: “Có điều, ông nội và cha thiếp… Thôi được, thiếp sẽ tranh thủ thời gian về ngõ Thái Bình một chuyến.”
Tuy nói vậy nhưng nàng ta lại quyết định sẽ không về nhà mẹ đẻ. Nàng ta cũng biết xấu hổ, thực sự không còn mặt mũi nào để về phủ nhà họ Diệp nữa.
Huống hồ, lúc trước, cha nàng ta đã gửi thư tới quở trách nàng ta, nói rằng hành động lần này của nàng ta sẽ đưa nhà họ Diệp vào chỗ chết, đồng thời bảo nàng ta rút lại những lời nói làm chứng kia.
Nhưng sao có thể rút lại những lời đã nói? Khi đó, nàng ta chỉ hận bản thân nói năng không đủ ác độc, không có cách nào đẩy Diệp Tuy vào chỗ chết ngay lập tức nên đã bỏ ngoài tai những lời nói của cha mình.
Người như cha nàng ta…
Vẻ mặt Diệp Vân đầy mỉa mai, nàng ta cảm thấy người đặt lợi ích lên trên hết như cha nàng ta, hiện giờ chắc chắn sẽ từ chối nàng ta từ ngoài cửa. Tất nhiên là nàng ta sẽ không đi đến phủ nhà họ Diệp để tự rước lấy nhục.
Tuy nhiên, khi đang thấp thỏm chờ đợi biện pháp của Vạn Triệu Tiên và Vạn Ngạn Thời, nàng ta đã nhận được tin tức bí mật từ trong cung gửi tới.
Tin tức này không phải được gửi tới từ Hoàng hậu nương nương mà nàng ta nịnh nọt và dựa dẫm, mà được gửi tới từ Hiền phi nương nương ở trong cung.
Tin tức này bảo nàng ra cứ yên tâm, đừng nóng vội, tạm thời không cần phải sợ hãi, sau này nhất định sẽ được mạnh khỏe, bình yên.
Diệp Vân không còn từ nào để miêu tả cảm xúc của mình lúc này, vừa kinh ngạc, vừa vui mừng lại vừa sợ hãi, vừa mong đợi.
Phu nhân của các quan viên ở Đại An, không ai là không biết phi tần được hoàng thượng tin tưởng nhất là Hiền phi nương nương. Nhưng Hiền phi nương nương vẫn luôn ở trong thâm cung không ra ngoài, xưa nay không để ý tới chuyện trong và ngoài cung.
Sao Hiền phi nương nương lại gửi tin tức này đến cho nàng ta?
Bấy giờ, cung nữ theo hầu Hiền phi nương nương cũng đang lấy làm lạ mà hỏi: “Nương nương, nô tỳ không hiểu, hai người Diệp Vân, Diệp Thân đó còn có giá trị gì?”
Uông đốc chủ là người có thù tất báo nên đương nhiên sẽ không bỏ qua cho người đã hãm hại phu nhân của hắn trong chuyện lần này. Hai chị em Diệp Vân, Diệp Thân đã tích tụ sự căm hận với Đốc chủ phu nhân đã lâu, chắc chắn sẽ bị trả thù.
Hiền phi đang tập trung tô màu cho con chim trong bức họa mới, dường như không nghe thấy câu hỏi của cung nữ, hồi lâu mới mở miệng nói: “Bọn họ là người nhà họ Diệp, chính là quân cờ và cái cớ tốt nhất.”
Hơn nữa, sau lưng bọn họ còn có tự khanh Đại Lý Tự và phủ Lâm Xuyên Hầu.
Chắc hẳn trước đó Vi hoàng hậu coi trọng bọn họ cũng là vì nguyên nhân này. Chỉ tiếc rằng, Vi hoàng hậu thực sự không giỏi dùng người, quân cờ tốt như vậy nhưng lại chỉ để trưng bên ngoài.
Chẳng trách lại bị hoàng thượng ra lệnh buộc phải “dưỡng bệnh” trong cung Khôn Ninh nửa năm.
Hiện tại, Mẫn phi mà Hiền phi sử dụng đã chết, bề ngoài đã không còn ai đối đầu với Thuần phi nên đương nhiên là Hiền phi muốn tìm một quân cờ mới.
Hai người Diệp Vân và Diệp Thân có mối thù giết mẹ đẻ và em trai với phu nhân của Uông Ấn, đây chính là chỗ tốt nhất để lợi dụng.
Bọn họ chỉ là hai người phụ nữ chốn hậu trạch chẳng hề biết gì mà thôi, không tốn nhiều công sức để dùng bọn họ.
Nếu hai người này thực sự không làm được việc thì vứt bỏ bất cứ lúc nào cũng được, giống như Mẫn phi vậy.
Hiền phi đặt bút xuống, hờ hững hỏi: “Đã xóa sạch hết dấu vết bên chỗ Mẫn phi chưa?”
“Bẩm nương nương, đã xóa sạch rồi. Chính Mẫn phi cũng không biết rằng bản thân bị trúng độc, không uống thuốc giải kịp thời, đương nhiên sẽ bị chết vì chất độc phát tác. Sẽ không có ai tra ra được đâu, xin nương nương yên tâm.” Cung nữ đáp.
Hiền phi gật đầu, dĩ nhiên là bà ta yên tâm, bà ta sớm đã có biện pháp đối phó với việc Mẫn phi tố cáo về vu cổ, chỉ e xuất hiện vấn đề gì sẽ liên lụy đến bản thân.
Bất cứ chuyện gì cũng phải có sự chuẩn bị trước thì mới có thể thành công, kết quả bây giờ cũng chỉ là lẽ tất yếu mà thôi, không có gì đáng vui mừng.
Có điều, Uông Ấn lại một lần nữa gặp dữ hóa lành, thực sự đáng căm hận.
Lúc này, nội thị vội vã đi tới bẩm báo: “Nương nương, hoàng thượng cho gọi, mời nương nương lập tức đến điện Tử Thần một chuyến.”
Hiền phi cau mày. Bà ta đang tìm cớ để từ chối thì sực nghĩ đến phải cột chắc hai người Diệp Thân và Diệp Vân nên chỉ trầm ngâm một lát, cuối cùng vẫn đi tới điện Tử Thần.
Nhưng sau khi nghe Vĩnh Chiêu Đế nói xong, khuôn mặt dường như không nhuốm bụi trần của bà ta lại hơi biến sắc.