Khi nhận ra cơ thể của mình có sự thay đổi, Uông Ấn càng không dám cử động, sắc mặt càng nặng nề hơn, dáng vẻ vô cùng đau khổ.
Hắn thậm chí không dám thở, chỉ thầm hy vọng Diệp Tuy không nhìn thấy, không muốn để nàng phát hiện ra manh mối.
Hắn biết rằng muốn che giấu những điều này, cách tốt nhất chính là bảo nàng buông tay ra, bảo nàng cách xa hắn một chút, nhưng… hắn không nỡ.
Bàn tay của nàng, hơi thở của nàng, nước mắt của nàng đều mang đến cho hắn cảm xúc vui sướng lạ lẫm.
Chân tay hắn cứng đờ nhưng trống ngực nhảy lên thình thịch, còn cảm thấy những gì hắn cầu nguyện trong thâm tâm đều sẽ có được.
Hắn và nàng sẽ giống như những đôi vợ chồng bình thường trên thế gian, có thể làm “chuyện vợ chồng”.
Hồi xưa, khi hắn còn ở trong quân ngũ đã nghe người lính già cảm khái: “Con người ta sống chết đời, cuối cùng cũng chỉ mong cơm ngày ba bữa, mỗi đêm yên lành mà thôi.”
Lúc đó hắn còn trẻ tuổi tràn đầy sức lực, có dũng khí và niềm tin vô hạn trong lòng, luôn cảm thấy những mong cầu như vậy quá đỗi nhỏ bé, không xứng làm bậc đại trượng phu trên đời.
Về sau, hắn bị trúng độc, có địa vị rất cao, đã nếm trải mùi vị phồn hoa được mất, mới thấm thía ý nghĩa thật sự của lời cảm khái đó.
Ba bữa cơm là cả ngày ăn chán chê hay là bữa no bữa đói? Là sơn hào hải vị hay cơm thừa canh cặn? Điều này tùy thuộc vào sự theo đuổi và cố gắng của mỗi người, thật ra không phải ai cũng có thể có được.
Về phần một đêm, thì lại càng khó có được hơn.
Ngủ ngon giấc hay bừng tỉnh khi gặp ác mộng vốn là sự khác biệt rất lớn. Đối với Uông Ấn mà nói, điều hắn từng khao khát trong vô số ngày chỉ là một đêm bình thường nhất thế gian.
Một đêm bình thường này là sẽ “kiệt sức” trước khi ngủ, và đương nhiên sẽ hừng hực khí thế khi tỉnh dậy.
Nhưng, hắn đã bị trúng độc, cái gọi là “khí thế hừng hực” rốt cuộc đã giảm sút, đời người đã có sự nuối tiếc không lời nào diễn tả.
Lúc này, ánh mắt hắn nhìn phía dưới, sự tiếc nuối đã đang rời xa chắc chắn sẽ rời xa hoàn toàn.
Hắn dừng lại động tác vuốt tóc Diệp Tuy, thay vào đó, hắn chống vào mép giường, ngồi dựa vào đầu giường, hơi co một chân lên, sau đó bí mật liếc nhìn chiếc chăn.
Ồ, không nhìn ra được sơ hở, rất tốt, hoàn hảo!
Khi Uông Ấn chống vào mép giường, Diệp Tuy đã ngẩng đầu lên, cho đến khi nhìn thấy Uông Ấn ngồi gập đầu gối lên, nàng mới nhận ra, nói: “Đại nhân, có phải thiếp đè vào vết thương của chàng không?”
Nàng vẫn nằm bò bên giường, một tay đặt trước ngực Uông Ấn. Khi nàng đang định rút tay về thì Uông Ấn nhẹ nhàng đè tay nàng xuống.
Diệp Tuy nhìn Uông Ấn với vẻ khó hiểu, nhưng sau khi chạm vào ánh mắt hắn, nàng liền sửng sốt.
Lúc này, Uông Ấn đang mím chặt môi, gương mặt trông hết sức nghiêm túc, đôi mắt hơi híp lại, nhưng nàng đã nhìn thấy ngọn lửa rừng rực trong đôi mắt ấy.
Như bầu trời sâu thẳm lấp lánh những vì sao, ngọn lửa đó rõ ràng như vậy, lại rung động lòng người như vậy, đã thu hút tất cả tâm trí của nàng.
Ngọn lửa này càng lúc càng mạnh hơn, càng lúc càng gần hơn, dường như có thể thiêu đốt nàng mà nàng cũng không hề hay biết.
Uông Ấn hơi nghiêng người về phía trước, áp sát Diệp Tuy, nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt dưới mắt mắt nàng. Bởi vì vừa mới khóc xong nên đôi mắt phượng của nàng trông càng lấp lánh hơn, đồng thời còn ẩn chứa một thoáng mờ mịt ngây ngô như con thú nhỏ mới chào đời.
Ngây thơ, non nớt khiến người ta vô cùng thương xót.
Sắc mặt Uông Ấn càng thay đổi hơn, đôi môi càng mím chặt hơn, bàn tay nhẹ nhàng lau vệt nước mắt cho nàng dần dần trượt xuống môi nàng.
Đôi môi đỏ hồng với hình dạng xinh đẹp này còn động lòng người hơn bất cứ thứ quý giá nào mà hắn từng thấy.
Uông Ấn không kìm lòng được mà dùng ngón cái tỉ mỉ phác họa đường nét của đôi môi xinh đẹp đó, rồi nhẹ nhàng vuốt ve.
Diệp Tuy mở to hai mắt, trong đầu rối như tơ vò, hoàn toàn không thể suy nghĩ.
Ngón tay cái của Uông Ấn có vết chai, đây là dấu vết của việc luyện kiếm quanh năm suốt tháng. Khi ngón tay này chạm vào môi nàng mang theo cảm giác thô ráp, tuy cảm thấy không thoải mái nhưng lại có sự mê hoặc không diễn tả được bằng lời.
Nàng hơi hé miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại thuận tiện cho động tác của Uông Ấn hơn. Diệp Tuy cảm nhận rõ được ngón tay của Uông Ấn đã chạm vào đầu lưỡi của nàng.
Diệp Tuy nhất thời không nói được nên lời, lại một lần nữa ngây ngẩn cả người.
Bấy giờ, bàn tay của Uông Ấn đã trượt xuống cái cổ mảnh khảnh của nàng, dừng lại bên cổ áo.
Ánh mắt hắn sâu thẳm hơn, ngọn lửa trong mắt càng bốc lên, hắn chầm chậm thở ra, giống như kìm nén điều gì đó.
Diệp Tuy vô thức rụt người lại, cảm giác có luồng hơi lạnh chui vào trong cơ thể mình.
Tuy nhiên, luồng khí lạnh này lại biến mất trong chớp mắt, bởi vì bàn tay to lớn nóng ấm của Uông Ấn đã xua tan sự giá lạnh của nàng, khiến người nàng mỗi lúc một nóng hơn.
Nóng, rất nóng, tựa như trong cơ thể đang đốt lửa vậy. Diệp Tuy muốn hét lên, nhưng cả người nàng lại không còn chút sức lực nào.
Cũng giống như Uông Ấn, bọn họ quá quan trọng đối với nhau, không thể tách ra được nữa.
Động tác của Uông Ấn có cường độ vừa phải, nhưng lại cho người ta cảm giác áp lực mạnh mẽ.
Lần đầu tiên Diệp Tuy nhận ra, hóa ra sức lực của Uông Ấn lại lớn như vậy, chỉ bằng một tay đã có thể áp chế được nàng, không cho nàng có bất cứ sự phản kháng nào. Mà nàng cũng quên phải phản kháng.
Đôi môi Uông Ấn vẫn mím chặt như cũ, nhưng đôi mắt đã mở ra, ánh mắt trói chặt lấy Diệp Tuy, thu hết sự ngượng ngùng và đỏ bừng trên khuôn mặt nàng vào trong đáy mắt.
Phản ứng của nàng cũng giống với hắn.
Hình ảnh xuất hiện trong đầu Uông Ấn bây giờ là cảnh Diệp Tuy đang tắm trong suối nước nóng trên đỉnh Xu Vân trước đây. Về sau, hắn vẫn luôn ngẫm nghĩ xúc cảm đó là gì.
Lúc này, hắn đã biết xúc cảm đó là gì, nhưng lại tuyệt vời đến độ hoàn toàn không thể miêu tả bằng lời.
Chuyện chăn gối giữa vợ chồng là bản tính trời sinh, dù hắn đã bị trúng độc nhiều năm, dù hắn chưa bao giờ chạm vào người khác, nhưng hắn hiểu được loại chuyện không cần người khác phải dạy này..
Uông Ấn ghé sát vào Diệp Tuy, trầm giọng nói: “Cô gái nhỏ, bổn tọa rất thích, còn nàng thì sao?”