Diệp Tuy ngây người nhìn Uông Ấn, cảm thấy trong đầu ong ong, dường như không nghe rõ hắn đang nói gì.
Hơi thở nóng rực của hắn phả vào bên tai nàng, ngọn lửa trong mắt hắn cũng đã lan ra, khiến cả người nàng nóng hơn, giống như sắp tan chảy đến nơi.
Hai mắt nàng phủ hơi sương, mơ màng mở to, không thể tập trung suy nghĩ được.
Nàng chưa bao giờ ngờ tới Uông Ấn sẽ có động tác thân mật như vậy đối với nàng.
Trong đầu nàng sắp rối tung, Uông Ấn đang làm gì thế? Hắn, hắn…
Tất cả cảm giác trên người nàng đều là do Uông Ấn mang đến.
Diệp Tuy nheo mắt phượng, ánh mắt cuối cùng cũng tập trung, mới thấy rõ được người đang ở trước mặt.
Trong khoảnh khắc, tiếng ong ong trong đầu Diệp Tuy liền biến mất, chỉ nghe thấy tiếng trái tim đập thình thịch đầy dữ dội, là nhịp tim của nàng, cũng là nhịp tim của Uông Ấn.
Hắn nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt không thay đổi, giống như đã nhìn như vậy nửa đời người, dường như nửa đời sau vẫn sẽ tiếp tục nhìn như thế.
Mồ hôi từ trên trán hắn chảy xuống, chảy qua đôi môi đang mím chặt của hắn, chảy qua trái cổ đang nhấp nhô rồi biến mất trong vạt áo…
Vẻ lãnh đạm trên mặt hắn đã biến mất từ lâu, thay vào đó là biểu cảm khó có thể diễn tả, nét mặt trông hơi méo mó.
Rốt cuộc nàng đã biết vì sao Uông Ấn lại có vẻ mặt như vậy, hắn càng có thêm sức cuốn hút trí mạng hơn trước đây, khiến người ta bất chấp tất cả mà tới gần, sau đó dừng lại trong lòng hắn.
Giờ phút này, Diệp Tuy cảm thấy nó đáng giá tồn tại mãi mãi. Nàng chỉ hận không thể hòa tan trên người hắn, không bao giờ tách rời khỏi hắn nữa.
“Đại nhân…” Diệp Tuy nói, ánh nước và hơi sương vẫn giăng đầy trong mắt. Nàng đang định nói gì đó thì tiếng gõ cửa “cốc cốc” chợt vang lên đã quấy nhiễu sự kiều diễm trong căn phòng này.
Uông Ấn lập tức rút tay về, nhanh chóng sửa lại vạt áo cho Diệp Tuy, sau đó kéo chăn lên, co chân cao hơn.
Diệp Tuy cũng lập tức đứng lên, khép lại y phục, sau đó cúi đầu xuống, hoàn toàn không dám nhìn Uông Ấn.
Nàng không phải là người chưa trải sự đời, nhưng đó đều là chuyện của kiếp trước, nàng chưa từng nhớ đến chứ đừng nói là có bất cứ suy nghĩ gì. Sự thất thố và vui sướng lúc này chỉ là bởi vì người đang ở trước mặt.
Vì Uông Ấn, nên tất cả mới khác.
Uông Ấn cũng không dám nhìn Diệp Tuy, trong ánh mắt hắn, ngoại trừ có hai ngọn lửa đang cố gắng bị đè nén xuống kia, còn có sự chán nản khôn tả.
Vừa rồi hắn đã làm gì? Thật giống như bị điên vậy, trong đầu chỉ có một suy nghĩ.
Hắn thực sự không tài nào tưởng tượng được, nếu không có tiếng gõ cửa này thì hắn sẽ làm gì tiếp với nàng?
Nếu không có tiếng gõ cửa này… Phải rồi, bên ngoài có người gõ cửa!
Uông Ấn buộc bản thân tỉnh táo trở lại, đưa mắt nhìn về phía cửa, hờ hững hỏi: “Có chuyện gì?”
Người ở bên ngoài gõ cửa là Đường Ngọc. Đường Ngọc nhạy bén phát hiện ra giọng nói của xưởng công hơi khác thường nhưng vẫn bấm bụng đáp: “Bẩm xưởng công, Chu thái y và Mộc đại phu đến, muốn thăm bệnh cho xưởng công?”
Việc liên quan đến sức khỏe của Uông Ấn, Đường Ngọc gõ cửa mà không dám chậm trễ. Bây giờ nghe ra sự khác thường trong giọng nói của Uông Ấn, Đường Ngọc luôn cảm thấy hành động gõ cửa của mình rất không đúng lúc.
Khi Đường Ngọc dẫn Chu thái y và Mộc đại phu tới, Uông Ấn thờ ơ liếc nhìn Đường Ngọc một cái.
Ánh mắt ấy… Nói thế nào đây? Ánh mắt ấy vẫn không nhìn ra được điều gì như cũ, nhưng lại khiến Đường Ngọc giật thót trong lòng, tay chân hơi cứng đờ.
Cảm giác giống như tình cảnh lúc hắn vừa mới đi theo xưởng công, bởi vì làm hỏng việc nên lo lắng bất an chờ xưởng công xử lý.
Thế nhưng, Đường Ngọc hiện nay đã là bách hộ của Đề Xưởng, về cơ bản không có thời gian phạm sai lầm.
Không riêng gì Đường Ngọc, ngay cả Chu thái y và Mộc đại phu cũng nhận ra điều bất thường, nhất là khi Diệp Tuy vội vã rời khỏi phòng, cảm giác này càng rõ nét hơn.
Song bọn họ cũng không dám hỏi gì, cuối cũng Mộc đại phu lên tiếng trước: “Xưởng công, thuộc hạ và Chu thái y đã chuẩn bị xong nước thuốc để tắm, mời xưởng công dời bước đến Hạ Nhật Trai.”
Trong hồ tắm nhỏ của Hạ Nhật Trai, Mộc đại phu dùng muôi gỗ múc nước thuốc xối lên người Uông Ấn. Chu thái y thì cầm kim châm, chuyên chú châm vào huyệt vị trên người hắn.
Bởi vì nước thuốc bốc hơi, và vì kim châm đâm vào huyệt nên trên trán Uông Ấn đã đổ mồ hôi, đôi môi mím chặt, có thể thấy được là hắn đang rất đau đớn.
Sự đau đớn này dường như còn khó chịu hơn năm đó châm kim để phong bế huyệt đạo, ngoài việc phải chịu sự đau đớn của kim châm ra, còn phải chịu sự thấm vào của nước thuốc.
Không biết rốt cuộc cỏ Ô Phong là thuốc quý như thế nào, rõ ràng nó có thể giải được độc trên người Uông Ấn, nhưng khi thuốc ngấm vào cơ thể lại chẳng khác gì một con dao sắc bén trên cơ thể hắn. Mới đầu, hắn đau đến nỗi phải co người lại, bây giờ đã có thể ngồi yên.
Chu thái y nhìn thấy kim châm thấm ra chút màu đen, gật đầu hài lòng, nói: “Đốc chủ, chất độc trong người của ngài đã lan ra, hiện tại có thể dùng kim châm dẫn chất độc ra, cứ như vậy, chắc chắn toàn bộ chất độc sẽ bị thải ra ngoài.”
Trước đó, chất độc ngưng tụ ở phần bụng dưới của Uông Ấn, nhất là ở “bộ phận” khó nói kia, cho dù muốn châm kim vào đó cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Bây giờ đã có cách.
Cũng may mà Uông Ấn có thể chịu đựng được cách giải độc này, Chu thái y chỉ nhìn thôi là đã cảm thấy rợn tóc gáy, chứ đừng nói đến bản thân Uông Ấn phải chịu đựng cả quá trình.
Có điều, chắc hẳn Uông Ấn rất vui lòng chịu đựng sự đau đớn này. Chỉ có như vậy thì cuối cùng mới có thể thấy cõi lòng nở hoa.
Chu thái y nghĩ ngợi một lát rồi động viên: “Đốc chủ, tiến triển của việc giải độc cũng liên quan mật thiết đến võ công của đốc chủ, nếu võ công của đốc chủ có thể tiến thêm một bước nữa thì chắc hẳn việc giải độc sẽ nhanh hơn.”
Uông Ấn nhắm mắt lại, cố kìm nén sự đau đớn muốn gào lên để trút ra ngoài, mơ màng nghĩ: Bổn tọa cũng rất muốn nhanh chóng giải được độc, bổn tọa rất muốn…
Nhất là sau khi hắn có giấc mơ tuyệt vời đêm này, suy nghĩ đó lại càng thêm mãnh liệt.