Uông Xưởng Công

Chương 890: Chương </span></span>890ĐƯỜNG CÙNG



Sau khi nghe được tin nhà họ Diệp khai trừ Diệp Vân và Diệp Thân ra khỏi dòng họ, tuyên bố hai người đó từ giờ trở đi sẽ không còn liên quan đến nhà họ Diệp nữa, đầu óc Vạn Ngạn Thời hơi lơ mơ.

Cháu dâu trưởng Diệp Vân của ông ta là con gái lớn dòng chính của Đại phòng của nhà họ Diệp, từng nổi tiếng ở Kinh Triệu, đại diện cho sự trình độ cao của các cô nương nhà họ Diệp. Trước đây, Diệp Cư Tiêu từng tán thưởng và coi trọng cô cháu gái này nhất.

Có thể nói, nhà họ Diệp sinh ra những cô gái vừa có tài vừa xinh đẹp như Diệp Vân thì những cô nương khác mới có thể gả được cho nhà chồng càng tốt hơn.

Nay Diệp Cư Tiêu lại khai trừ Diệp Vân ra khỏi dòng họ.

Phải biết rằng, anh em một nhà, Diệp Cư Tiêu làm vậy chẳng khác nào nói cho người khác biết: Không nên cưới cô nương của nhà họ Diệp! Ông ta không sợ sau này các cô nương nhà họ Diệp không gả được cho những đám tốt hay sao?

Khai trừ khỏi tộc? Không hề liên quan? Quá nực cười!

Một viên thị lang chức quan tứ phẩm như Diệp Cư Tiêu lại dám vứt bỏ người cháu dâu của thượng thư tam phẩm như ông ta? Dựa vào cái gì?

Cuối cùng, Vạn Ngạn Thời không kìm nén được mà đập tay lên bàn một cái, nghiến răng nói: “Diệp Cư Tiêu không muốn làm thông gia với nhà họ Vạn nữa sao?”

Quan hệ thông gia là một phần rất quan trọng trong mối quan hệ giữa các gia tộc, nhưng Diệp Cư Tiêu lại dám vứt bỏ hai mối quan hệ thông gia là với trọng thần chức quan tam phẩm trong kinh và phủ Lâm Xuyên Hầu. Đây tuyệt đối không phải là chuyện mà Diệp Cư Tiêu sẽ làm.

Trừ khi…

Vạn Triệu Tiên nhìn sắc mặt đang càng lúc càng khó coi của ông nội mình, trong lòng cũng càng lúc càng lo sợ và nghi hoặc, cuối cùng vẫn hỏi: “Ông nội, vậy nên làm thế nào bây giờ?”

Tuy thường nói “Lấy chồng theo chồng”, nhưng nếu nàng dâu bị nhà mẹ đẻ khai trừ ra khỏi dòng họ, bị vứt bỏ hoàn toàn thì đó không phải là một việc vẻ vang gì cho cam.

Vợ chồng là một thể, vợ hắn xấu mặt thì hắn cũng mất mặt, và nhà họ Diệp cũng phải chịu tổn hại như thế.

Vạn Triệu Tiên đã đi gặp cha vợ của mình, ông ta nói nếu nhà họ Diệp không làm vậy thì sẽ gặp tai họa lớn, âu cũng là chuyện bất đắc dĩ mà thôi.

Ông nội hắn chưa nói gì, nhà họ Diệp phải làm vậy để trả giá vì đã đắc tội với trọng thần và nhà quyền quý, thế thì có một khả năng, đó chính là không thể không làm như vậy.

Nói vậy thì Uông Ấn thật sự sắp bắt đầu trả thù nhà họ Vạn? Sự trả thù đó sẽ là gì?

Sao Vạn Vạn Ngạn thời có thể không nghĩ đến những điều mà Vạn Triệu Tiên có thể nghĩ đến? Ông ta đã biết nguyên nhân nằm ở sự trả thù của Uông Ấn.

Đúng thế, Uông Ấn đã chấp chưởng lại Đề Xưởng, có cách để đối phó với nhà họ Vạn. Trong những năm qua, bản thân Vạn Ngạn Thời cũng không phải là sống hiền lành, nhà họ Vạn cũng không phải là không có chỗ sơ hở.

Nếu Uông Ấn muốn làm gì thì có thể dễ dàng nắm được thóp của nhà họ Vạn.

Đủ loại suy nghĩ hiện lên trong đầu ông ta hồi lâu, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm, nói: “Nếu nhà họ Diệp đã vứt bỏ Diệp Vân thì nhà chúng ta cũng không thể giữ Diệp Vân lại! Cháu hiểu cái lợi cái hại trong chuyện này không?”

Vạn Triệu Tiên mặt mày tái nhợt, cố giữ bình tĩnh, hỏi: “Ông nội, bắt buộc phải làm như vậy sao?”

Diệp Vân đã sinh cho hắn mấy người con, lại quản lý mọi việc trong nhà họ Vạn, xử lý mọi việc đâu vào đấy, chưa từng phạm phải sai lầm gì lớn, là một dâu trưởng xuất sắc.

Tất nhiên là hắn biết cái lợi cái hại trong chuyện này, nhưng nàng ta là người vợ kết tóc của hắn.

Vạn Ngạn Thời gật mạnh đầu, nói: “Chuyện đã tới nước này, nhất định phải làm vậy! Nhà họ Diệp đã vứt bỏ Diệp Vân, vì tiền đồ của nhà họ Vạn, Diệp Vân chắc chắn không thể là dâu trưởng của nhà họ Vạn nữa.”

Mối quan hệ thông gia với nhà họ Diệp đã không còn tác dụng gì, Diệp Vân sẽ chỉ càng mang đến tai họa cho nhà họ Vạn hơn, mà còn là tai họa lớn.

Chỉ cần Diệp Vân không còn là liên quan đến nhà họ Vạn thì sẽ không có sự trả thù của Uông Ấn, nhà họ Vạn sẽ không bị tổn thất gì. Hiện tại không phải là thời điểm để mềm lòng.

“Ông biết cháu không nỡ, nhưng lúc này không thể có lòng dạ đàn bà được. Ông nội hứa với cháu, về sau nhất định sẽ chọn cho cháu một người vợ tốt hơn.” Vạn Ngạn Thời nói.

Nhìn thấy vẻ mặt Vạn Triệu Tiên vẫn còn phân vân do dự, Vạn Ngạn Thời ngẫm nghĩ một lát rồi thở dài nói: “Nếu cháu thực sự không nỡ thì cứ cùng chống đỡ chuyện này đi! Ông nội tuổi tác đã cao, không có gì phải sợ, nhưng cháu… Nếu bị lưu đày thì phải chú ý giữ gìn sức khỏe mới được.”

Lưu đày?

Vạn Triệu Tiên liền thay đổi sắc mặt, hắn từng nghe người ta nói về tình hình khi đi lưu đày, nghe nói côn trùng nơi đó có loại to bằng bàn tay, rất nhiều người còn lấy côn trùng làm thức ăn.

Quan văn bị lưu đày có thể nói là vô cùng nguy hiểm, về cơ bản đều chết nơi đất khách trên đường, gần như không có khả năng hồi kinh.

Vạn Triệu Tiên rùng mình, không dám nghĩ tiếp nữa, vẻ mặt dần dần trở nên kiên định, cuối cùng gật đầu nói: “Ông nội nói đúng, chuyện này xin nghe theo sự sắp xếp của ông nội.”

Vợ chồng vốn là chim liền cành, khi tai họa rơi xuống thì mỗi con bay một hướng, từ trước đến nay đều là đạo lý này, cuối cùng không thể trách hắn, đúng không? Diệp Vân cũng không thể trách hắn!

Mà vào lúc này, có nô tỳ quét tuyết vừa vặn đi qua ngoài cửa sổ của thư phòng, vạt váy lướt qua trên tuyết, bước chân vẫn thong thả, giống như không nghe được cuộc nói chuyện trong thư phòng.

“Ông nội và tướng công của ta thật sự đã nói như vậy?” Diệp Vân nhìn chằm chằm vào nô tỳ đang quỳ trên mặt đất, giọng nói hơi run lên.

Đây là nô tỳ làm những công việc nặng trong căn viện của Vạn Ngạn Thời. Mấy năm trước, Diệp Vân từng giúp đỡ cho người nhà của nàng ta, giúp họ vượt qua một cửa ải khó khăn nên nô tỳ này cũng có qua có lại, thỉnh thoảng sẽ đưa một vài tin tức đến cho Diệp Vân.

Nô tỳ đó gật đầu một cách chắc chắn, khẽ nói: “Bẩm phu nhân, đúng là nô tỳ đã nghe thấy không sót một chữ nào. Nhưng vì sao lão thái gia và lão gia lại nói như vậy, thì nô tỳ không nghe được.”

Diệp Vân nhắm mắt lại, cánh tay mềm oặt buông thõng xuống, cảm thấy cổ họng như nghẹn lại, không nói được điều gì.

Nàng ta không ngờ rằng nhà họ Diệp lại khai trừ nàng ta ra khỏi dòng họ, cha nàng ta vậy mà lại đẩy con gái mình đến bên bờ vực như thế này, lại càng không ngờ rằng chồng của nàng ta cũng sẽ đẩy nàng ta xuống mà không hề do dự.

Không thể giữ lại được nữa, không thể giữ lại được nữa… Bọn họ muốn giết nàng ta sao? Hay là muốn làm gì?

Hốc mắt Diệp Vân dần dần đỏ lên, nước mắt rơi xuống mà không biết, cả người ngơ ngẩn mất hồn.

Ma ma quản sự ở bên thấy vậy thì vội cho nô tỳ quét tuyết lùi ra ngoài, sau đó lo lắng nói: “Phu nhân, nếu chuyện này là thật thì phu nhân phải sớm nghĩ cách mới được! Tóm lại không thể, không thể cứ ngồi chờ chết như vậy được!”

Diệp Vân đờ đẫn di chuyển ánh mắt, dáng vẻ vẫn thất thần như cũ: “Ngồi chờ chết sao?”

Đúng lúc này, có nô tỳ ngoài cửa bẩm báo: “Phu nhân, nô tỳ đã sắc xong thuốc, nô tỳ có thể bưng vào được chưa ạ?”

Thuốc? Thuốc đã sắc xong? Diệp Vân giật mình, đột nhiên lấy lại tinh thần.