Uông Xưởng Công

Chương 891: Chương </span></span>891LỘ CHUYỆN LỚN



Diệp Vân sực nhớ tới việc lúc trước Vạn Ngạn Thời và Vạn Triệu Tiên bảo nàng ta giả vờ bị ốm để tránh ảnh hưởng tiếp sau của chuyện vu cổ.

Lúc ấy, nàng ta còn ngập tràn lòng biết ơn, cho rằng bọn họ nghĩ cho sự an nguy của nàng ta. Để cho giống y như thật, ngăn chặn sự điều tra của bất cứ người nào, nàng ta còn đứng trong tuyết suốt đêm, cắn răng biến bản thân bị ốm.

Nàng ta còn đắc ý nghĩ rằng, lần này không có sơ hở, cho dù đề kỵ đến điều tra thì nàng ta cũng bị ốm thật.

Nếu nô tỳ này không đến báo thì nàng ta chưa bao giờ nghĩ tới, nếu nàng ta thật sự bị ốm, còn ốm trong thời gian dài thì cuối cùng sẽ như thế nào?

Nhà mẹ đẻ của nàng ta đã khai trừ nàng ta ra khỏi dòng họ, chỗ dựa duy nhất mà nàng ta có thể dựa vào là nhà chồng, thì nay lại đang muốn nàng ta chết. Nàng ta còn có thể làm gì đây?

“Bây giờ ta đang mệt, đợi lát nữa hãy đưa thuốc vào!” Diệp Vân đáp, trong lòng đã vô cùng sợ hãi.

Sau khi nghe nha hoàn này bẩm báo, nàng ta hoàn toàn không dám uống những thứ thuốc đó nữa! Thảo nào, thảo nào nàng ta luôn cảm thấy cả người mềm nhũn, uống xong những thứ thuốc kia cũng không thấy đỡ hơn. Nếu… nếu những bát thuốc đó có vấn đề thì sao?

Nghe thấy vậy, nha hoàn bưng thuốc đến ở ngoài cửa liền rời đi. Ma ma quản sự nhìn xung quanh một lượt như người bị thần kinh rồi nói nhỏ: “Phu nhân, phu nhân cho rằng… Chẳng lẽ bọn họ muốn làm giống như những gì nhà họ Diệp đã làm với đại thái thái năm đó?”

Ma ma quản sự này là của hồi môn từ nhà họ Diệp theo Diệp Vân đến nhà chồng, “đại thái thái” mà bà ta nói tới tất nhiên là để chỉ Chu thị - mẹ đẻ của Diệp Vân.

Diệp Vân là người biết rõ nhất việc mẹ đẻ của nàng ta đã chết như thế nào.

Nhớ lại dáng vẻ dung mạo bị hủy hoại của Chu thị, cuối cùng gầy gò thối rữa đến độ người không ra người quỷ không ra quỷ, Diệp Vân run lên, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch.

Không, nàng ta tuyệt đối không muốn giống như mẹ đẻ của mình!

Nàng ta là Diệp Vân, là Diệp Vân từng nổi tiếng khắp Kinh Triệu, dứt khoát không thể rơi vào kết cục như thế được.

Nàng ta nắm chặt lấy tay của ma ma quản sự, gần như dùng hết sức lực toàn thân, nói: “Trần ma ma, hiện giờ cũng chỉ có ma ma mới cứu được ta! Tuy ông nội ta đã khai trừ ta ra khỏi dòng họ, nhưng cha ta nhất định là không đành lòng. Trong tay ta có một số thứ, ma ma đưa chúng đến chỗ cha ta, dùng để ngăn nhà họ Vạn, bọn họ chắc chắn sẽ không dám làm gì ta.”

Nàng ta quản việc nhà trong nhà họ Vạn, là dâu trưởng nhiều năm như vậy nên biết rõ chuyện trong nhà họ Vạn hơn bất cứ ai, và tất nhiên cũng biết được… chỗ sơ hở của nhà họ Vạn hơn bất cứ ai.

Ban đầu nàng ta thu thập những thứ này là để đề phòng ngộ nhỡ. Dù sao trước đó, bên cạnh chồng nàng ta còn có một nàng thiếp Nghê Nhụy đáng ghét.

Nàng ta nghĩ rằng những thứ này sẽ trở thành sức mạnh của bản thân, còn muốn dùng chúng để giành được sự tin tưởng và ủng hộ của Vạn Ngạn Thời, nhưng không ngờ chúng lại được dùng như thế này.

Hiện tại nàng ta đang bị bệnh, còn đang ở trong nhà họ Vạn, cho dù nàng ta lấy những thứ đó ra để uy hiếp Vạn Ngạn Thời thì cũng không có tác dụng gì, ngược lại sẽ chỉ càng kích thích ý định giết người của bọn họ hơn.

Những thứ đó nhất định phải ở trong tay của cha nàng ta mới có thể có ích, mới thật sự uy hiếp được nhà họ Vạn.

Chỉ có như vậy, thì nhà họ Vạn mới không dám ra tay độc ác với nàng ta.

Ánh mắt ma ma quản sự thoáng lóe sáng, nhưng không giãy tay ra, chỉ hỏi: “Phu nhân, chỉ cần có thể giúp được phu nhân thì ta nhất định sẽ làm. Phu nhân, đó là những thứ gì?’



Chiều hôm đó, Triệu Tam Nương dâng lên một xấp ghi chép cho Diệp Tuy, cung kính bẩm rằng: “Phu nhân, đã lấy được đồ, mời phu nhân xem!”

Diệp Tuy lấy chồng sổ sách ghi chép, gật đầu khen: “Làm tốt lắm, vất vả cho ngươi rồi!”

Nàng biết Triệu Tam Nương sẽ làm chuyện này ổn thỏa, nhưng không biết lại nhanh chóng như vậy, còn nhanh hơn cả dự đoán của nàng.

“Là nhờ phu nhân sắp xếp đâu ra đấy, thuộc hạ chỉ làm theo sự căn dặn của phu nhân mà thôi, phu nhân quá khen rồi!” Triệu Tam Nương chắp tay nói, không dám nhận những lời khen này của Diệp Tuy.

Diệp Tuy mỉm cười, không nói gì thêm mà cúi đầu giở sổ sách ra xem, sau đó ánh mắt hơi thay đổi

Dù đã biết nhà họ Vạn chắc chắn là có vấn đề, dù dự đoán được rằng với tính cách của Diệp Vân, ắt hẳn sẽ thu thập tình hình chi tiết của nhà họ Vạn để nắm được thóp của bọn họ. Nhưng sự tường tận trong những ghi chép này và mức độ quan trọng của nó vẫn khiến Diệp Tuy giật mình.

Vạn Ngạn Thời lại làm những chuyện này!

Chẳng trách, Vạn Ngạn Thời trong kiếp trước lại ra sức ủng hộ Bình Nam Vương Cố Chương, còn đặt cược bằng vận mệnh của toàn gia tộc để chống lại Đại An. Trong kiếp trước, nàng tưởng rằng Vạn Ngạn Thời bị quyền lực của nhà họ Cố mê hoặc, muốn giành được công lao trong việc phò tá Cố Chương, nhưng hiện tại xem ra lại không phải là như vậy.

Vạn Ngạn Thời từng bí mật ủng hộ Ngô Vương, và từng giúp ba con trai của Ngô Vương trốn đi.

Ngô Vương là anh trai của Vĩnh Chiêu Đế, từng tranh giành vị trí thái tử với Vĩnh Chiêu Đế, còn bắt tay liên kết với các anh em trong hoàng tộc của mình bức Vĩnh Chiêu Đế lúc đó đã là thái tử thoái vị khi chuyện không thành. Hạng người như ông ta, dĩ nhiên cũng chính là mối họa trong lòng Vĩnh Chiêu Đế.

Nay đã là năm Vĩnh Chiêu thứ hai mười sáu, hoàng thượng bây giờ đã ngồi vững chắc trên ngai vàng, nhưng Ngô Vương đã chết từ lâu. Song ba con trai đã trốn thoát không hề để lại dấu vết của Ngô Vương vẫn luôn luôn khiến Vĩnh Chiêu Đế không vui.

Đã nhiều năm trôi qua, tuy không còn là mối họa nữa, nhưng rốt cuộc thì trong lòng cũng sẽ không thoải mái.

Nếu hoàng thượng biết người trợ giúp ba con trai của Ngô Vương trốn đi là Vạn Ngạn Thời…

Diệp Tuy suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều chuyện trong kiếp trước càng nghĩ càng rõ ràng.

Nàng đoán rằng, trong kiếp trước, Cố Chương đã có được tin tức tình báo này và dùng nó để đe dọa, lôi kéo nhà họ Vạn. Còn Vạn Ngạn Thời đi theo Cố Chương là vì mạng sống, cũng vì muốn giành được công lao trong việc phò tá Cố Chương.

Trong kiếp này, Cố Chương đã chết, còn tin tức tình báo này đã rơi vào tay nàng.

Diệp Tuy thoáng ngẫm nghĩ rồi lên tiếng sai bảo: “Ngươi nói với ma ma quản sự của Diệp Vân rằng sổ sách ghi chép sẽ được đưa đến nhà họ Diệp, có thể giữ được tính mạng của Diệp Vân.”

Về phần những sổ sách ghi chép đưa đến nhà họ Diệp, tất nhiên sẽ không phải là những thứ này.

Sự việc này quá lớn, khác xa so với những gì nàng dự đoán. Nàng nhất định phải thảo luận với Uông Ấn rồi mới có thể hành động.

Tất nhiên, Vạn Ngạn Thời và Vạn Triệu Tiên không hay biết về những ghi chép này. Cuối cùng bọn họ quyết định đưa Diệp Vân đến am ni cô ở ngoại ô kinh thành để dưỡng bệnh, sau đó lại sai người đóng giả làm kẻ cướp, xông vào am ni cô giết người cướp của, Diệp Vân đương nhiên là sẽ bị chết bất ngờ.

Nếu như may mắn còn có thể đẩy chuyện Diệp Vân mất mạng lên đầu Uông Ấn.

Chỉ là, hai ông cháu nhà họ Vạn còn chưa kịp tiến hành kế hoạch này thì nhà họ Vạn đã xảy ra chuyện lớn.

Sự việc quá lớn, liên quan đến sự tồn vong sống chết của nhà họ Vạn khiến bọn họ hoàn toàn không rảnh để để ý tới chuyện của Diệp Vân nữa.