Sau khi nghe Hàn Châu Tiết bẩm báo về những việc này, Vĩnh Chiêu Đế không thể tin được: “Vạn Ngạn trợ giúp ba con trai của Ngô vương trốn đi?”
Nếu Hàn Châu Tiết không bẩm báo thì ông ta cũng sắp không nhớ được những người đó nữa.
“Bẩm hoàng thượng, đúng là như vậy. Gần đây thần sắp xếp lại hồ sơ cũ của ám vệ, chỉ có vụ ba con trai của Ngô Vương trốn thoát là vẫn chưa giải quyết được. Do đó, thần muốn điều tra xem sao, cuối cùng đã phát hiện ra mạnh mối tại Đại Lý Tự.” Hàn Châu Tiết đáp.
Tình hình thực tế không khác với những gì hắn bẩm báo là mấy. Có điều, hắn giấu việc Uông Ấn đã bí mật gửi một vài manh mối tới, để hắn đi chứng thức và điều tra.
Hắn không muốn hoàng thượng vì vậy mà sinh lòng ngờ vực Uông Ấn, càng không muốn hoàng thượng nhắm mắt làm ngơ với chuyện của Vạn Ngạn Thời bởi vì Uông Ấn.
Bởi lẽ, hắn quả thật đã tra được manh mối xác thực, chứng minh đúng là Vạn Ngạn Thời đã làm chuyện như vậy.
“Hoàng thượng, thời điểm vị trí thái tử đang được tranh giành, Vạn Ngạn Thời rất được lòng Ngô Vương, nhưng để tránh tai mắt của người khác nên mới không để Vạn Ngạn Thời lộ diện. Ba con trai của Ngô Vương thuận lợi trốn thoát cũng là nhờ có Vạn Ngạn Thời khi đó đang làm việc tại Đại Lý Tự.”
Hồi trẻ, Vạn Ngạn Thời làm sai vặt ở Đại Lý Tự, về sau ra làm quan, tiền đồ rộng mở, cuối cùng vào Đại Lý Tự, được thăng làm thị lang, thượng thư cũng là vì trước kia có kinh nghiệm làm quan ở Đại Lý Tự.
Vạn Ngạn Thời đã lợi dụng chức vụ ở Đại Lý Tự, mật báo cho ba con trai của Ngô Vương, mới để ba con trai của Ngô Vương thuận lợi trốn thoát.
“Hoàng thượng, ám vệ còn phát hiện thư từ qua lại giữa Vạn Ngạn Thời và Ngô Vương trong thư phòng nhà họ Vạn và đã kiểm tra, những lá thư đó đã có tuổi thọ khoảng hai mươi năm.” Hàn Châu Tiết bẩm báo tiếp.
Lúc phát hiện ra những lá thư này, bản thân Hàn Châu Tiết còn hơi khó hiểu: Ngô Vương mưu phản phải đền tội, một đám người bị liên đới. Năm đó, người dính dáng đến chuyện của Ngô Vương thì bị khám xét nhà, chu di cả họ. Vạn Ngạn Thời vẫn giữ lại những lá thư này là… sợ rằng nhà họ Vạn đã sống quá yên bình hay sao?
Nếu vậy thì hắn thực sự không còn lời nào để nói.
Nhưng, thân là ám vệ, sau khi nhận được ghi chép về vụ án chưa được giải quyết, việc hắn phải làm là trình những ghi chép này lên cho hoàng thượng.
Vĩnh Chiêu Đế nhìn những trang giấy đã ố vàng trên ngự án, có nhiều chữ bên trên đó đã mờ nhưng con dấu màu đỏ vẫn còn rõ nét, chỉ nhìn một cái là ông ta đã cảm thấy hết sức quen thuộc.
Thời điểm ông ta còn tranh giành vị trí thái tử, khi ông ta vừa mới lên ngôi, ông ta thường xuyên có thể nhìn thấy được con dấu này. Lúc đó, ông ta chỉ hận không thể chém chết chủ nhân của con dấu này thành muôn mảnh.
Về sau, ông ta quả thật đã làm được điều đó, khiến người này biến thành nắm tro, không còn bất cứ sự uy hiếp nào nữa.
Năm xưa, đúng là ông ta vô cùng tức giận khi ba con trai của Ngô Vương trốn thoát, còn ra nghiêm lệnh cho ám vệ rằng bất luận thế nào cũng phải tra ra bằng được tung tích của bọn họ.
Song, đã hai mươi năm trôi qua, ông ta đã ngồi vững trên ngai vàng từ lâu. Cho dù ba con trai của Ngô Vương còn sống thì cũng chỉ có thể mai danh ẩn tích, cụp đuôi lại mà sống vì sợ để lộ manh mối. Bọn họ đã không trở thành mối đe dọa nữa.
Không ngờ, khi ông ta lại nhìn thấy con dấu quen thuộc này một lần nữa, trong lòng vẫn cực kì khó chịu.
Ngoài lửa giận và sát khí ra, trong lòng đế vương còn có cảm giác tức nghẹn vì bị lừa dối sâu sắc.
Vạn Ngạn Thời, đây chính là trọng thần mà ông ta tin tưởng và một tay cất nhắc. Ông ta còn muốn đợi sau khi Bùi Đỉnh Thần về hưu thì sẽ để Vạn Ngạn Thời tiếp nhận chức Trung Thư Tỉnh, đứng trong hàng ngũ Tam Tỉnh.
Vĩnh Chiêu Đế không ngờ, trọng thần mà ông ta tin tưởng đã từng âm thầm phản bội ông ta.
Nực cười, thật nực cười!
Vĩnh Chiêu Đế bật cười ha ha, đường pháp lệnh trên mặt hằn sâu, cất giấu vô số tâm tư của đế vương.
Hàn Châu Tiết ngẩng đầu lên thoáng nhìn Vĩnh Chiêu Đế rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống, trong lòng lại lấy làm lạ.
Theo mức độ nặng nhẹ mà nói, những việc mà Vạn Ngạn Thời đã làm có thể nói là mưu phản. Tuy nhiên, chuyện đã trôi qua hai mươi năm, ba con trai của Ngô Vương từ lâu đã không còn là mối đe dọa nữa. Nói kĩ ra thì nó không còn nghiêm trọng đến mức độ mưu phản nữa.
Vĩnh Chiêu Đế lạnh lùng ra lệnh: “Cho gọi Vạn Ngạn Thời!”
Hôm nay, Vạn Ngạn Thời luôn cảm thấy bồn chồn không yên, mí mắt luôn giần giật, thậm chí không tiếp tục xem hồ sơ của Đại Lý Tự được, luôn cảm thấy có chuyện gì đó sẽ xảy ra.
Chẳng lẽ là bởi vì việc sắp xếp cho Diệp Vân vào am ni cô?
Ông ta nghĩ thầm, ông ta đã ra lệnh ba ngày sau sẽ đưa Diệp Vân đến am ni cô, sau đó cứ làm theo kế hoạch…
Ông ta lăn lộn trong chốn quan trường, không biết đã trải qua bao nhiêu chuyện, số người đã trực tiếp hoặc gián tiếp chết trong tay ông ta không ít, nhưng ông ta chưa bao giờ mất tập trong và thấp thỏm như thế này. Có lẽ là vì người mà ông ta muốn xử lí hiện nay là cháu dâu của ông ta?
Ông ta chưa bao giờ ra tay với người nhà của mình.
Vạn Ngạn Thời thở dài, để hồ sơ sang một bên, đang định rời quan nha để về phủ thì lại nhận được khẩu dụ của hoàng thượng.
Vạn Ngạn Thời giật mình, mí mắt cũng giật càng dữ dội hơn. . Google ngay trang [ TRÙMTRUY ỆN.C O M ]
Khi đứng trong điện Tử Thần, nhìn thấy Vĩnh Chiêu Đế ném những trang giấy đã ố vàng kia xuống, ông ta liền lảo đảo, không đứng vững được nữa.
Ông ta quá quen với những trang giấy đó!
Hai mươi năm trước, mỗi khi ông ta bực bội nóng nảy thì đều không kìm nén được mà giở những lá thư này ra đọc. Để xem hồi trẻ bản thân đã không biết sợ như thế nào, thậm chí không sợ cả hoàng thượng, mạo hiểm đưa tiễn ba con trai của Ngô Vương.
Đây là những ghi chép quá khứ của ông ta, cũng là thời điểm ông ta bốc đồng nhất. Quan trọng hơn cả là, ông ta vẫn còn sống, còn có quyền lực và chức quan của ngày hôm nay.
Mỗi lần nhìn thấy những trang thư ố vàng này, ông ta thường không nén nổi mà nở nụ cười, sau đó sẽ dâng lên dũng khí vô hạn trong lòng.
Những tình huống gian nan như vậy, ông ta đều đã trải qua, thậm chí còn lừa cả đế vương thì có gì đáng phải e sợ đây?
Ông ta luôn cảm thấy bản thân may mắn trên con đường làm quan, ít nhiều cũng có liên quan đến những lá thư này, chúng đã cho ông ta sự cảm đảm và lòng tin. Ông ta vẫn luôn quý trọng những lá thư này.
Nhưng những lá thư này nên ở trong thư phòng của nhà họ Vạn, được ông ta cất giấu vô cùng bí mật, ngay cả con trai, cháu trai của ông ta cũng không biết, sao bây giờ chúng lại ở trước mặt hoàng thượng?