Vạn Ngạn Thời không biết rằng Diệp Vân quản việc nhà của nhà họ Vạn đã quan sát trong nhiều năm và phát hiện ra rất nhiều bí mật của nhà họ Diệp, bao gồm nhưng giấy tờ thư từ đã được cất rất cẩn thận.
Dĩ nhiên là Diệp Vân biết tầm quan trọng của những giấy tờ này, biết đây là chuyện lớn sẽ dẫn đến việc khám nhà diệt tộc nên chưa bao giờ dám để lộ ra chút nào.
Lần này, nếu không biết Vạn Ngạn Thời muốn giết mình thì Diệp Vân cũng sẽ không để lộ những giấy tờ, thư từ này. Nàng ta chỉ muốn giao chúng cho cha đẻ của nàng ta để thay đổi tình cảnh của bản thân, chứ chưa bao giờ nghĩ tới việc những giấy tờ này lại bị lộ ra ngoài, càng không nghĩ tới việc chúng sẽ xuất hiện trước mặt hoàng thượng!
Khi nhìn thấy binh sĩ Tả Dực Vệ xông vào phủ, nàng ta hoàn toàn không kịp phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ giải Vạn Triệu Tiên và một đám con em nhà họ Vạn đi.
Cả nhà họ Vạn bị bao trùm trong nỗi hoảng loạn, trẻ con trong phủ sợ hãi đến nỗi òa khóc, giống như trong nhà sắp tan nát đến nơi vậy.
Cho đến khi nghe thấy tiếng khóc của con mình, Diệp Vân mới lấy lại tinh thần, hỏi quản gia với giọng run rẩy: “Chuyện này là sao? Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Quan gia nghe theo lời dặn của Vạn Ngạn Thời, đã bí mật tìm xong người, chỉ đợi sau khi Diệp Vân đến am ni cô ở ngoại ô thì sẽ ra tay. Tuy nhiên, hiện giờ xảy ra biến cố, các chủ nhân đều đã bị binh sĩ Tả Dực Vệ giải đi.
Người có thể đứng ra làm chủ trong phủ bây giờ chỉ có Diệp Vân. Bất kể xảy ra chuyện gì thì người gánh vác tốt nhất vẫn là Diệp Vân.
Thế là quản gia liền bẩm với nàng ta: “Phu nhân, những binh sĩ Tả Dực Vệ kia nói rằng lão thái gia liên quan đến chuyện ba con trai của Ngô Vương bỏ trốn năm đó, cho nên muốn dẫn các con em trong phủ đi để tra hỏi.”
Những binh sĩ Tả Dực Vệ kia khí thế hùng hổ, trông rất khó trêu vào. Bọn họ nó dẫn con cháu nhà họ Vạn đi điều tra, nhưng trên thực tế thì đây là hành động bắt giữ thẩm vấn. Trong lòng quản gia toàn là những dự cảm không lành.
Nghe quản gia nói xong, trong đầu Diệp Vân giống như bị sét đánh, cả người mềm nhũn gần như sắp không đứng vững nổi nữa.
Nàng ta nhớ đến chuyện mình đã giao cho ma ma quản sự đi làm. Nay nhà họ Vạn đột nhiên xảy ra biến cố, sao lại trùng hợp như vậy? Điều đó có liên quan gì trong việc này không?
Diệp Vân không dám nghĩ tiếp, có điều, sắc mặt nàng ta càng lúc càng tái nhợt.
Nàng ta chỉ muốn đe dọa Vạn Ngạn Thời mà thôi, chỉ muốn khôi phục lại tình hình trước đây của bản thân ở nhà họ Vạn mà thôi, chứ không muốn làm ầm chuyện này lên. Đây chính là tội lớn khám nhà diệt tộc.
Nếu nhà họ Vạn không còn nữa thì sao nàng ta có thể tiếp tục quản lý việc trong nhà họ Vạn? Sao có thể vẫn là Vạn phu nhân được tôn kính?
Và còn các con của nàng ta nữa, nếu nhà họ Vạn gặp chuyện thì các con của nàng ta không có gia tộc để dựa vào, về sau phải làm thế nào đây?
Lúc này, Diệp Vân mới cảm thấy hối hận và sợ hãi khôn tả. Khi đó, nàng ta nghĩ gì trong đầu mới có thể sai ma ma quản sự gửi những ghi chép đó ra ngoài? Lỡ như thật sự là bởi việc này…
Nàng ta không biết ứng phó ra sao với tình huống hiện tại, càng khó có thể chấp nhận được sự thật chính nàng ta đã gây nên cục diện này.
Song, bất kể nàng ta có hối hận và hoảng sợ như thế nào thì chuyện tiếp theo cũng sẽ không có sự thay đổi gì cả.
Bởi vì thời gian trôi qua đã lâu nên Vĩnh Chiêu Đế không xử chém Vạn Ngạn Thời, cũng không chu di cả nhà họ Vạn mà lưu đày bọn họ, con cháu ba đời kể từ đời Vạn Triệu Tiên sẽ không được ra làm quan.
Sau khi nghe được sự xử lý này, rất nhiều gia nhân trong phủ nhà họ Vạn tan tác như chim vỡ tổ vì sợ bị liên lụy, không ít người còn lấy trộm văn tự bán mình cho nhà họ Vạn để bỏ trốn.
Ngay cả quản gia cũng không ngoại lệ. Nhân lúc mấy người Vạn Triệu Tiên bị nhốt trong ngục, quản gia đã nhân cơ hội lấy trộm rất nhiều tiền của trong sản nghiệp của nhà họ Vạn, sau đó biến mất tăm.
Nhà họ Vạn lớn như vậy, nhà của trọng thần tam phẩm trong triều đã sụp đổ trong khoảnh khắc, chỉ còn sót lại tòa phủ đệ trống rỗng.
Chẳng mấy chốc, tòa phủ đệ trống rỗng này sẽ bị phủ Kinh Triệu thu hồi. Khi nhắc tới nhà họ Vạn, các quan viên chỉ còn biết thở dài, cùng lắm thì cảm khái một câu: “Vạn Ngạn Thời thật là hồ đồ!”
Còn không phải là hồ đồ sao? Giữ lại những thư từ qua lại giữa mình và Ngô Vương, đây là không sợ gia tộc của ông ta bị diệt vong sao?
Chứng cứ xác thực như vậy, binh sĩ Tả Dực Vệ không cần phải thẩm vấn kĩ cũng đã biết sự thật.
Hoàng thượng không khám nhà, không chu di cả nhà mà chỉ lưu đày thì đã là sự khai ân đối với nhà họ Vạn rồi.
Sau khi nghe được chuyện này, Diệp Cư Tiêu và Diệp An Thái đều sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, nghĩ bụng may mà trước đó đã kiên quyết khai trừ Diệp Vân ra khỏi dòng họ, nếu không thì nhà họ Diệp cũng sẽ bị liên lụy.
Lúc trước, Diệp An Thái vô cùng căm hận Diệp Tuy, bởi vì Diệp Vân và Diệp Thân là con gái của ông ta, cho dù phải khai trừ hai người ra khỏi dòng họ vì lợi ích của gia tộc thì trong lòng cũng rất khó chịu.
Hiện tại, nhà họ Vạn đã xảy ra chuyện, Diệp An Thái chỉ cảm thấy vô cùng sợ hãi, bắt đầu biết những lời Diệp Tuy đã nói là thật..
Quả nhiên, không ai có thể chống đỡ được sự trả thù của Uông Ấn. Uông Ấn quá đáng sợ!
Không chỉ Diệp Cư Tiêu và Diệp An Thái nghĩ như vậy, mà rất nhiều quan viên ở Kinh Triệu đều cảm thấy vậy. Bởi vì nhà họ Vạn xảy ra chuyện thực sự quá đột ngột và quá nghiêm trọng, không hề có dấu hiệu báo trước.
Nếu nói những việc sẽ rước lấy họa mà nhà họ Vạn đã làm trong thời gian gần đây thì đó chính là chuyện cháu dâu của Vạn Ngạn Thời đứng ra làm chứng việc phu nhân của Uông Ấn am hiểu vu cổ. Bây giờ, phu nhân của Uông Ấn bình an vô sự, nhà họ Vạn gặp chuyện có phải là do Uông Ấn trả thù hay không?
Uông đốc chủ là người có thù tất báo…
Uông Ấn bị các quan viên cho là người đã trả thù nhà họ Vạn, bây giờ đang ở trong Hạ Nhật Trai nghe Diệp Tuy kể lại chuyện về sau của nhà họ Vạn.
Nói kĩ ra thì hắn không làm gì trong chuyện của nhà họ Vạn, mà chỉ giao cho Hàn Châu Tiết những ghi chép, giấy tờ mà Diệp Tuy đưa tới mà thôi.
Lúc trước, Diệp Tuy đã nói, chuyện của Diệp Vân và Diệp Thân cứ giao cho nàng, Uông Ấn bèn không nhúng tay vào. Nhưng hắn có lòng tin với nàng hơn nữa thì cũng không ngờ được nhà họ Vạn lại nhanh chóng sụp đổ như vậy.
Diệp Tuy ra tay từ hậu trạch, kết quả liền dễ dàng đẩy ngã cả nhà họ Vạn.
“Nhà họ Vạn bị lưu đày, Diệp Vân cũng sẽ bị lưu đày. Bọn họ sẽ không thể trở lại Kinh Triệu được nữa, đã không còn đáng lo ngại nữa.” Diệp Tuy nói.
Uông Ấn gật đầu, thản nhiên hỏi: “Vậy Diệp Thân thì sao? Cô gái nhỏ định đối phó với nàng ta như thế nào?”