Khuôn mặt từ trước đến nay luôn thờ ơ của Uông Ấn hiếm khi xuất hiện vẻ kinh ngạc rõ mồn một.
Ngủ cùng giường?
Chu thái y nói kĩ càng hơn: “Đốc chủ, chất độc trong người ngài đã loãng đi, có thể từ từ giải hết độc bằng cỏ Ô Phong. Nhưng loại độc này có thể kết hợp trị cả bên trong lẫn bên ngoài. Nếu ngài và phu nhân cùng chung chăn gối, cơ thể sẽ được kích thích, có thể càng có lợi hơn cho việc giải độc.”
Thân là thầy thuốc, Chu thái y rất rõ tầm quan trọng của “chuyện phòng the” giữa vợ chồng, theo tình hình bây giờ của Uông Ấn, xem ra việc đó sẽ kích thích cơ thể của hắn, và sẽ càng kích thích tâm lý của hắn hơn.
Đã đến giai đoạn này, Chu thái y và Mộc đại phu đều cho rằng việc tắm nước thuốc và châm cứu không có tác dụng là bao, cỏ Ô Phong cũng không cho hiệu quả thấy rõ, không biết Uông Ấn có hợp với những thứ này không, hay là bởi vì nguyên nhân nào khác.
Chu thái y phớt lờ vẻ mặt ngượng ngùng của Uông Ấn mà quan sát tỉ mỉ sắc mặt của hắn, còn cầm lấy tay chân hắn và khẽ nhéo.
Nếu không sợ rằng Uông Ấn có ý kiến thì ông ta còn định mò “vật kia” của hắn lên để nhìn thật kĩ. Có điều, chỉ nhìn như vậy cũng đã cảm thấy sự hùng vĩ và oai phong của nó, hoàn toàn không thấy trạng thái bị trúng độc.
Ồ, hẳn rằng khá hơn trước đây rất nhiều.
Uông Ấn bị Chu thái y nhìn đến nỗi khuôn mặt như đang nóng cháy. Hắn nhanh chóng kéo y phục vắt trên thành hồ tắm, che thân dưới lại, như thế mới cảm thấy tự nhiên hơn phần nào.
Nếu vẻ mặt Chu thái y không nghiêm túc thì hắn còn tưởng ông đang lấy hắn ra để nói đùa. Tất nhiên là Chu thái y không có lá gan này.
Đề nghị hắn và Diệp Tuy “ngủ chung giường” là thật, liệu nó có thật sự có lợi cho việc giải độc không?
Ánh mắt của Uông Ấn lại nhìn về phía Mộc đại phu. Mộc đại phu gật đầu, nói một cách chắc nịch: “Đại nhân, thuộc hạ cũng cho là như vậy.”
Những ngày này, Mộc đại phu và Chu thái ý đã cặm cụi nghiên cứu, đều cho rằng hiệu quả của việc giải độc bị ngưng trệ không có tiến triển, nên phải có biện pháp bổ sung khác.
Uông Ấn im lặng, hắn biết Chu thái y và Mộc đại phu đều dốc hết lòng hết sức để giải độc cho hắn. Nhưng đề nghị ngủ cùng Diệp Tuy này, thực sự là… thực sự là…
Là thế nào nhỉ? Đương nhiên là trong lòng hắn cũng muốn vậy, nhất là khoảng thời gian kể từ khi thuốc giải độc có hiệu quả đến nay, hắn nằm mơ cũng muốn điều đó.
Song, sao có thể nói ra miệng chuyện như vậy? Hắn và nàng tuy đã là vợ chồng, nhưng…
Sự bối rối trên mặt hắn dần dần biến mất, hắn hờ hững nói: “Bổn tọa đã biết, hai người lui xuống trước đi!”
“Vâng!” Chu thái y và Mộc đại phu đồng thanh đáp rồi rời khỏi đây.
Sau khi ra khỏi Hạ Nhật Trai, Chu thái y thoáng nhìn Mộc đại phu và nói: “Mộc đại phu, ông nghĩ đốc chủ sẽ làm thế nào?”
“Xưởng công sẽ chẳng làm gì cả.” Mộc đại phu đáp.
Phu nhân là người trong lòng xưởng công, sao xưởng công nỡ để phu nhân xấu hổ cơ chứ?
Chu thái y vuốt râu, mỉm cười, nói với giọng điệu sâu xa: “Nhưng đốc chủ và phu nhân đã là vợ chồng, chất độc sắp giải được rồi…”
Triệu Tam Nương nhìn thấy dáng vẻ nhìn trái nhìn phải của Mộc đại phu thì không khỏi nghi hoặc, hỏi: “Mộc đại phu, ông đang làm gì vậy?”
Còn cố ý dặn nàng ta không được để cho Diệp Tuy biết, có chuyện gì phải giấu giếm Diệp Tuy sao?
“Nói nhỏ thôi! Tam Nương, ta tìm ngươi là muốn nói về tình hình giải độc của xưởng công.” Mộc đại phu thấp giọng, nói ra đề nghị của Chu thái y.
“Vậy… ông nói với ta những chuyện này là muốn để phu nhân biết?” Triệu Tam Nương lập tức hiểu được ý của Mộc đại phu.
Mộc đại phu gật đầu, đáp: “Xưởng công và phu nhân đều nghĩ cho nhau, đều ngại nhắc đến những vấn đề này. Chúng ta là thuộc hạ, đương nhiên là phải san sẻ nỗi lo với chủ nhân rồi!”
“À, vậy thì ông tự nói những lời này với xưởng công đi! Ông đây là không sợ mà!” Triệu Tam Nương cười nhạt, không hề nể nang mặt mũi Mộc đại phu.
Mộc đại phu cười ngượng, tỏ vẻ xin tha thứ: “Tam Nương, ngươi đây chính là chọc đúng nỗi đau của ta. Chẳng lẽ ngươi không sợ? Nhưng sợ thì cũng vẫn muốn xưởng công nhanh chóng giải hết độc chứ!”
Lần này, Triệu Tam Nương không nói gì.
Nàng ta và Mộc đại phu đều rất quen thân, đều biết người kia nói không sai.
Nghĩ vậy, Triệu Tam Nương trở lại viện Tư Lai, sau đó thuật lại chi tiết những lời Mộc đại phu vừa nói, không bỏ sót điều gì.
“Phu nhân, phu nhân nghĩ thế nào?” Triệu Tam Nương cúi đầu, cung kính hỏi.
Mộc đại phu không hiểu phu nhân rồi, việc này còn cần phải tránh Diệp Tuy sao?
Chỉ có nói thẳng, nói thật với Diệp Tuy thì mới có được sự trợ giúp trong chuyện này.
Đúng như Triệu Tam Nương dự đoán, Diệp Tuy đỏ mặt, vành tai ửng hồng, nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh, nói: “Ta biết rồi!”
Ngủ cùng giường với Uông Ấn? Chỉ cần vừa nghĩ đến thôi là nàng đã cảm thấy lồng ngực nóng lên, khó mà đưa ra quyết định.
Tối hôm đó, Triệu Tam Nương lại mang vẻ mặt áy náy đến xin nhận lỗi: “Thưa xưởng công, thưa phu nhân, hôm nay hiếm khi trời nắng, thuộc hạ đã mang hết chăn nệm của gian ngoài ra phơi, không ngờ đám chim ỉa bậy, tất cả đều không thể dùng được.”
Uông Ấn thản nhiên liếc nhìn Triệu Tam Nương: “Tất cả đều không dùng được?”
Triệu Tam Nương đột nhiên có cảm giác áp lực như núi đè, may mà áp lực này biến mất ngay lập tức, nếu không nàng ta không thể chống đỡ nổi.
Nhớ lại những lời nói của Mộc đại phu, nàng ta vẫn bấm bụng nói tiếp: “Đúng vậy, tất cả đều không dùng được.”
Quý ma ma đứng ở một bên không dám nhìn thẳng Uông Ấn, chỉ thoáng nhìn Diệp Tuy, cố gắng nói một cách tự nhiên: “Nếu đã vậy thì mời xưởng công chuyển vào ngủ trong gian trong đi!”
Trong lòng Uông Ấn và Diệp Tuy đều biết rõ tại sao lại có chuyện chăn đệm bị bẩn. Nhưng không thể trách những người này, bọn họ đang dốc hết lòng.
Giờ phút này, nghe Quý ma ma nói xong, Uông Ấn và Diệp Tuy không biết nên làm thế nào cho phải, hai người đều nhất thời im lặng.
Chuyển vào gian trong để ngủ? Đó chính là…
Uông Ấn chợt cảm thấy có sự căng thẳng không lời nào diễn tả, miệng khô lưỡi đắng, không kìm được mà uống liền hai chén trà Dạ Nhập Hàn Triều để ngăn nhịp tim đang đập dữ dội của mình lại.
Hắn nhìn Diệp Tuy đang trầm lặng, cõi lòng khẩn trương không khỏi nguội lạnh. Khi hắn đang định mở miệng nói đêm nay hắn ngủ ở Hạ Nhật Trai thì không ngờ lại nghe thấy Diệp Tuy gật đầu, nhẹ nhàng đáp “Được” một tiếng.