Nến đỏ chập chờn, lại có thêm cảm giác lờ mờ đẹp đẽ và tình ý kiều diễm khi nhìn qua tấm rèm lụa.
Uông Ấn và Diệp Tuy nằm ngửa trên giường, đắp chiếc chăn lông ngỗng ấm áp, bên trên còn thêu hoa văn cá nghịch nước.
Lúc nhìn thấy hoa văn này, cổ họng Diệp Tuy hơi nghẹn lại, vẻ mặt một lời khó diễn tả hết.
Nàng hoàn toàn không dám nghiêng đầu sang nhìn vẻ mặt của Uông Ấn, chắc hẳn hắn cũng cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Mất người Quý ma ma và Triệu Tam Nương đúng là quá giỏi…
Song, Diệp Tuy chỉ có thể cố gắng hết sức làm không nhìn hoa văn này, ai bảo nàng đã nói một câu “Được” kia?
Mặc dù nàng muốn Uông Ấn có thể nhanh chóng giải hết độc trong người, mặc dù đây cũng là điều nàng cầu mong trong lòng, nhưng khi nàng thật sự ngủ cùng giường với hắn, trái tim của nàng dường như không thể kiểm soát được, chỉ chực nhảy ra ngoài, còn cảm thấy tay chân không biết đặt ở đâu.
Ngày thường, vào thời điểm này, nàng sẽ uống trà cùng Uông Ấn, sẽ chuyện trò những việc linh tinh trong phủ, trong triều. Nhưng bây giờ… hai má nàng nóng như lửa đốt, cổ họng cũng khô khốc, không nói được nên lời.
Uông Ấn cũng vậy.
Hắn nằm yên lặng, hai mắt nhìn chằm chằm lên màn lụa trên đỉnh đầu, dường như muốn nhìn đến khi thấy hoa nở.
Người tập võ vốn có giác quan nhạy bén, tuy hắn không nhìn Diệp Tuy, nhưng hắn lại có thể cảm nhận rõ sự tồn tại của nàng.
Hắn có thể ngửi thấy mùi thơm trên người nàng, có thể nghe thấy tiếng hít thở khẩn trương của nàng. Tiếng hít thở đó như vang lên bên tai hắn, mùi hương thơm như quanh quẩn trên chóp mũi hắn… Mọi suy nghĩ của hắn đều là về nàng.
Rõ ràng giữa hai người họ còn cách một khoảng, rõ ràng họ đều không nhúc nhích, nhưng hắn lại cảm thấy hai người đang kề sát nhau, gần gũi không thể tách rời.
Cuối cùng, Uông Ấn cử động, hắn đưa tay nhẹ nhàng đè lên lồng ngực mình.
Nếu không làm vậy, hắn sợ trái tim của mình sẽ nhảy ra ngoài mất. Nhưng làm thế này, tim hắn lại còn đập mạnh hơn.
Trong tình huống vô cùng tĩnh lặng này, bất kì động tác hay một âm thanh nhỏ nào cũng giống như bị phóng đại vô số lần, gây hiệu quả chấn động.
Tiếng sột soạt vang lên đã kinh động đến Diệp Tuy, nàng khẽ run lên một cái, cuối cùng vẫn không kìm lòng được mà nghiêng người, nhìn về phía Uông Ấn.
Nàng vừa khéo chạm vào ánh mắt hắn, lập tức bị choáng váng bởi ánh mắt rất đỗi tình cảm và cực kì dịu dàng của hắn.
Hóa ra, trước khi nàng nghiêng người, hắn đã điều chỉnh tư thế nằm, cứ yên lặng nhìn nàng, giống như đã nhìn nàng như vậy cả đời, và sẽ tiếp tục nhìn như vậy cả kiếp sau.
Khi nàng phát hiện ra điều này, ánh mắt hắn đã dừng lại trên người nàng từ lâu, ánh mắt sợ quấy rầy đến nàng nên rất cẩn thận và bí mật.
Nếu nàng không mở mắt, không nghiêng người thì sẽ không nhìn thấy ánh mắt này của hắn, sẽ không nhìn thấy rõ tâm tư của hắn.
Có gì đó dâng lên trong lòng nàng, nóng rực mà ấm áp.
“Đại nhân…” Nàng khẽ gọi một tiếng, cảm thấy có sự yên tâm khôn tả.
Khi Diệp Tuy quay sang nhìn hắn, Uông Ấn có sự căng thẳng và hoảng hốt trong nháy mắt, khóe môi cũng mím chặt.
Có cảm giác bối rối khi bị bắt gặp đang nhìn lén. Nhưng sự bối rối này nhanh chóng biến mất. Hắn nhìn thấy ánh mắt của nàng.
Sự vui mừng và tin tưởng trong mắt nàng rõ ràng như vậy, nàng không hề bài xích hắn, dù hai người họ đang ngủ cùng trên một cái giường.
Trong lòng Uông Ấn nhất thời xáo động, sau khi nghe thấy một tiếng “đại nhân” của nàng thì lại càng xáo động hơn.
“Ơi, ta ở đây!” Uông Ấn khàn giọng đáp, giọng điệu trầm thấp hơn bất cứ lúc nào.
Dứt lời, hắn chạm tay vào bên tóc mai của nàng.
Uông Ấn cầm những lọn tóc rủ xuống trên má Diệp Tuy lên, vén chúng ra sau gáy nàng, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo gò má nàng. Hắn có cảm giác những ngón tay như sắp bị bỏng đến nơi, xúc cảm nóng rực này thấm vào tận tim hắn.
“Cô gái nhỏ!” Hắn khẽ gọi nàng, bàn tay dời xuống chiếc chăn, chậm rãi kéo chăn lên cho nàng rồi nói: “Ngủ thôi, đừng nghĩ gì cả!”
Đây là lần đầu tiên hắn và nàng ngủ cùng giường với nhau nên tất nhiên là trong lòng hắn có vô vàn cảm xúc. Hắn rất muốn làm gì đó, nhưng… cơ thể nàng cứng ngắc, hơi thở rõ ràng vô cùng căng thẳng.
Hắn và nàng quả thật đã là vợ chồng. Có điều…
“Có điều” gì, thì hắn lại không nói ra được. Hắn chỉ biết rằng so với những tình cảm mãnh liệt trong lòng mình, hắn càng muốn để nàng thư giãn thả lỏng, ngủ một đêm ngon giấc hơn.
Hai người họ lấy nhau đã được gần bảy năm, sau này sẽ có vô số những cái “bảy năm”, không vội trong một chốc một lát này.
“… Vâng, đại nhân ngủ ngon.” Diệp Tuy im lặng chốc lát rồi mới đáp lời hắn.
Nghe thấy hắn nói như vậy, nàng vô thức thở phào một hơi, nhưng không biết tại sao lại có cảm giác thất vọng.
Bầu không khí vừa mới nóng lên lại đóng băng trở lại. Sự bối rối không lời nào diễn tả trước đó lại tràn ngập một lần nữa, hai người lại cảm nhận sự mất tự nhiên, không biết để chân tay ở đâu.
Diệp Tuy bèn nhắm mắt lại, không biết nên nói gì, chỉ có trái tim vẫn luôn đập thình thịch như gõ trống.
Đây là lần đầu tiên nàng ngủ cùng giường với Uông Ấn. Nàng tưởng rằng bản thân sẽ khó ngủ bởi căng thẳng và phấn khích, nhưng người nằm bên gối mang theo mùi hương dễ chịu của trà Diệm Khê trên người, khiến nàng chìm vào giấc ngủ từ lúc nào mà không hay.
Diệp Tuy tỉnh dậy bởi vì bị nóng, giống như có mười hai cái chăn đang đè lên người nàng vậy, vừa nóng vừa nặng, nhất là bên hông trái, nóng đến độ như đang kề sát ngọn lửa.
Nàng vẫn đang nhắm mắt, vô thức vặn vẹo người, muốn xua đi cảm giác này, sau đó thì từ từ mở mắt ra.
Đập vào mắt nàng là khuôn mặt cực kì anh tuấn, đôi mắt bình thường khiến người ta khiếp sợ đang nhắm lại, toát lên sự gần gũi bình dị không có trong ngày thường, những sợi tóc rủ xuống gò má mang theo cảm giác lộn xộn đẹp đẽ, nhìn trẻ hơn lúc bình thường rất nhiều.
Đây là Uông Ấn đang say giấc, trái tim Diệp Tuy liền mềm nhũn, trong mắt ẩn chứa sự quyến luyến mà bản thân không hề hay biết.
Ngay sau đó, nàng liền nín thở trong chốc lát. Bấy giờ nàng mới phát hiện ra cả người mình đều dán sát vào Uông Ấn, hai tay ôm lấy hắn, còn tay của hắn cũng ôm chặt lấy eo nàng, còn gác một chân lên người nàng.
Hai người họ ôm nhau rất chặt, gần như không có một kẽ hở.
Chẳng trách nàng lại cảm thấy nóng và nặng như vậy.
Nhận ra mình đang ở trong tư thế nào, mặt Diệp Tuy liền đỏ bừng, hơi thở cũng không khỏi trở nên dồn dập, trong lòng không biết đã xấu hổ nhường nào.
Nàng cử động cẩn thận, muốn cách ra một chút. Để tránh đánh thức Uông Ấn, động tác của nàng rất nhẹ, chầm chậm rút bàn tay đang đặt trên eo hắn ra.
Khi thấy sắp rút được tay về, Diệp Tuy đang định thở phào một hơi, thì bàn tay nàng đột nhiên bị tóm lấy.
Trên đỉnh đầu vang lên tiếng hít thở, khuấy động đáy lòng nàng, khiến nàng không dám nhúc nhích.
Uống Ấn đã tỉnh rồi?
Ngay sau đó, trong đầu nàng liền trống rỗng. Bàn tay nắm chặt lấy tay nàng với sức lực khiến người ta không thể cưỡng lại, đang dẫn theo bàn tay của nàng, bắt đầu giở trò xấu…