Bàn tay kéo tay nàng xuống đó vẫn nắm chặt cổ tay nàng, bắt đầu di chuyển lòng bàn tay của nàng.
Diệp Tuy không kịp giãy ra, cũng không thể giãy ra, nàng thậm chí còn chưa kịp hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Đây là… đây là “cái đó” của Uông Ấn…
Cùng lúc đó, trên đỉnh đầu nàng vang lên giọng nói: “Cô gái nhỏ, nàng sờ nó đi, nàng sờ nó đi…”
Giọng nói mang theo sự kìm nén, dường như đang vui sướng, còn có sự khẩn cầu không diễn tả được bằng lời, và ẩn chứa một thoáng sợ hãi… Tất cả những điều đó đều ở trong thâm tâm nàng, khiến nàng không nói được nên lời.
Nàng không biết nên làm thế nào, không biết nên nói gì, chỉ cảm thấy bàn tay không giống như là tay của mình vậy.
Đây là “cái đó” của Uông Ấn, đây là hắn.
Uông Ấn vẫn nhắm chặt mắt, nhưng đôi lông mày cau lại, miệng thở hổn hển, trông giống như đang chịu đau đớn, cả người đều căng cứng.
Cơ thể ẩn chứa sức lực khổng lồ khiến người ta khiếp sợ, khi hắn dán sát vào nàng, cơ thể này tựa như tấm là chắn kiên cố nhất, có thể che chắn bất cứ cơn mưa gió nào cho nàng.
Trái tim Diệp Tuy run lên, cảm nhận được sự đè lên của người bên cạnh, trong lòng vô thức cảm thấy e ngại, nhưng trong đầu nàng rất rõ, người này sẽ không làm tổn thương nàng. Từ trước tới nay, hắn vẫn luôn bảo vệ nàng, thương yêu nàng khiến nàng cảm thấy vô cùng yên tâm.
Giống như thứ đang ở trong lòng bàn tay nàng, mềm nhất mà cũng cứng nhất. Đây là người thân thiết nhất của nàng, người mà nàng tin tưởng nhất, là đại nhân của nàng, là… chồng của nàng.
Nàng và hắn đã lấy nhau, là vợ chồng được cưới hỏi đàng hoàng, là người duy nhất của nhau.
Vậy thì làm chuyện này… cũng không sao cả, đúng không?
Diệp Tuy nhắm mắt lại, che đi tất cả sự ngượng ngùng và tình ý trong mắt mình, cơ thể bất giác thả lỏng, mặc cho Uông Ấn cầm tay nàng cọ xát và di chuyển, mặc cho giọng hắn chui vào trong tai nàng, len vào trong tim nàng.
Hắn là người trong lòng nàng, là người duy nhất.
Cảm nhận được sự thả lỏng và mềm mại của nàng, Uông Ấn chợt mở bừng mắt, ngọn lửa trong mắt dường như sắp phun trào. Một cánh tay ôm chặt lấy eo nàng.
Đến lúc này, Diệp Tuy lại một lần nữa cảm nhận được sự áp bức khiến người ta không thể chống lại, cũng một lần nữa nhận ra rằng Uông Ấn chỉ dùng một tay là đã có thể áp chế được nàng.
Vào giờ phút này, nàng mới nhận thức rõ hơn bất cứ lúc nào, rằng: Người trước mắt nàng là đốc chủ Đề Xưởng, là người nắm giữ quyền cao chức trọng, là người khiến người khác vô cùng khiếp sợ.
Quyền lực mà hắn nắm trong tay và tính tình của hắn tạo thành sự quyến rũ của riêng hắn, tác động đến trái tim nàng, cuốn hút tâm trí của nàng, khiến nàng không cảm nhận được gì khác ngoài hắn ra.
Uông Ấn lật người nằm đè lên nàng, những nụ hôn nóng rực và dày đặc rơi xuống má nàng.
“Cô gái nhỏ…” Uông Ấn cúi sát lại gần nàng, giọng nói trầm thấp biến mất giữa đôi môi của nàng.
Cốc cốc cốc, một loạt tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, dồn dập không ngừng, cho thấy sự lo lắng trong lòng người đang gõ cửa.
Ngay sau đó, giọng nói của Phong bá vang lên: “Xưởng công, phu nhân, có việc khẩn cấp, cữu thiếu gia gặp chuyện rồi!”
Cữu thiếu gia? Là Diệp Hướng Ngu!
Khoảnh khắc nghe thấy lời bẩm báo của Phong bá, Uông Ấn và Diệp Tuy đều dừng động tác, không tài nào tiếp tục được, cũng không bận tâm tình huống hiện giờ là gì.