Dù rằng Phong bá biết đêm nay là đêm cực kì hiếm có của chủ nhân nhà mình, dù sắc trời còn chưa sáng, nhưng ông cũng không dám chậm trễ, vội vàng gõ cửa với tốc độ nhanh nhất ngay sau khi nhận được tin báo.
Khi cửa được mở ra, Phong bá cảm nhận được rất rõ sự lạnh lẽo trên người chủ nhân của mình… Có lẽ là đang buồn bực chăng?
Ông không khỏi nhìn về phía Uông Ấn, không cần nhìn cũng biết vẻ mặt hắn chắc chắn là vô cùng lạnh lùng, sát khí toàn thân toát hết ra, hoàn toàn không thể che giấu.
Cũng phải, bất cứ ai đang làm chuyện này mà bị gián đoạn thì đều sẽ cảm thấy tức giận trong lòng, chẳng trách Uông Ấn lại muốn giết người.
Uông Ấn nhìn người đang đứng chờ bên ngoài, hờ hững hỏi: “Diệp Hướng Ngu xảy ra chuyện?”
Mặc dù hắn cố giữ bình tĩnh nhưng vẫn có thể nhìn ra sự khác thường rất rõ ràng: Hai bên tóc mai lấm tấm mồ hôi, vành tai ửng hồng, lồng ngực phập phồng…
Thiên hộ Thẩm Hối về cơ bản luôn ở trong Đề Xưởng, rất ít khi có mặt trong phủ nhà họ Uông nên không biết tối nay Uông Ấn và Diệp Tuy ngủ cùng giường.
Thẩm Hối chỉ thầm lấy làm lạ, sao trông xưởng công lại giống như vừa làm xong việc gì đó? Lẽ nào xưởng công làm việc trắng đêm?
Có điều, hiện tại tình huống nguy cấp, Thẩm Hối cũng không kịp nghĩ nhiều, vội bẩm báo: “Xưởng công, Nghi Loan Vệ vừa mới truyền tin tức đến, nói rằng Diệp Hướng Ngu tiết lộ chuyện trong quân ngũ, khiến mấy cơ sở ngầm của Nghi Loan Vệ bị tổn thất nghiêm trọng. Hiện giờ, Diệp Hướng Ngu đã bị đại tướng quân trách phạt cả đêm, còn bị điều chuyển đến doanh Tây Sơn.”
Thẩm Hối vừa nhận được tin tức liền chạy ngay đến phủ nhà họ Uông. Chuyện liên quan đến anh trai của xưởng công phu nhân, Thẩm Hối biết việc này nguy cấp đến mức nào, càng biết rõ xưởng công và xưởng công phu nhân coi trọng Diệp Hướng Ngu nhường nào.
Nói kĩ ra thì lúc Thẩm Hối nhận được tin tức thì đã muộn. Khi Diệp Hướng Ngu đã hôn mê và được khiêng về trong doanh trướng, mật thám cài cắm ở đó mới biết chuyện xảy ra.
Có thể thấy được là Nghi Loan Vệ có sự đề phòng rất nghiêm ngặt đối với đề kỵ, cũng có thể thấy được rằng bản lĩnh của Nghi Loan Vệ và đề kỵ cũng một chín một mười.
Trước kia, Uông Ấn cho đóng cửa thao trường trong phủ nhà họ Uông, chia những đề kỵ tinh nhuệ thành từng nhóm ra, phân tán vào mười Vệ lớn của Đại An, chỉ giữ lại một phần nhỏ ở Đề Xưởng tại Kinh Triệu.
Trong mấy năm trước, nhóm nhỏ này đã bị hai vị hoàng tử, bị Nghi Loan Vệ chèn ép và tiêu diệt, đã bị tổn thất không ít người.
Có thể nói, Đề Xưởng của bây giờ không bằng một phần năm so với lúc mạnh nhất, dù Uông Ấn đã chấp chưởng lại Đề Xưởng, bổ sung thêm rất nhiều đề kỵ, nhưng tình hình vẫn khó khăn như cũ.
Bây giờ Diệp Hướng Ngu gặp chuyện vừa vặn đã nói rõ điều này. Đề kỵ được Uông Ấn cài cắm vốn dĩ nên truyền tin tức đến ngay khi Diệp Hướng Ngu bị giải đi, chứ không phải đợi đến khi Diệp Hướng Ngu bị hôn mê, bị đuổi khỏi Nghi Loan Vệ rồi mới gửi tin đến…
“Xưởng công, là thuộc hạ làm việc không hết sức, xin xưởng công trách phạt.” Thẩm Hối chắp tay xin nhận tội.
Uông Ấn lắc đầu, tỏ ý rằng Thẩm Hối không cần phải nói như vậy: “Không phải là các ngươi làm việc không hết sức, Nghi Loan Vệ là binh sĩ thân tín của hoàng thượng, vốn dĩ không thể xem thường.”
Hơn nữa, chuyện này rõ ràng là Dương Thiện Tâm nhằm vào Diệp Hướng Ngu. Sao Diệp Hướng Ngu có thể tiết lộ tình hình trong quân ngũ được? Người này trí dũng song toàn, từ khi trúng tuyển vào Nghi Loan Vệ đến nay, chưa bao giờ để xảy ra sai lầm.
Trong quân ngũ, việc tiết lộ tình hình trong quân là tội lớn, chưa kể đến việc còn gây nên tổn thất nghiêm trọng, chắc chắn sẽ bị hỏi tội rất nặng, nhẹ thì bị giam trong ngục, nặng thì bị khám xét nhà, chu di cả họ.
Nay Diệp Hướng Ngu đã phạm phải tội lớn này, từ việc Dương Thiện Tâm cố ý chĩa mũi nhọn vào Diệp Hướng Ngu mà nói thì chắc chắn là sẽ xử phạt Diệp Hướng Ngu nặng nhất, vậy mà kết quả lại chỉ là đuổi khỏi Nghi Loan Vệ, điều đến doanh Tây Sơn nhẹ nhàng như thế này?
Trong chuyện này có nội tình gì đây?
Uông Ấn ngẫm nghĩ chốc lát rồi nhanh chóng đưa ra vài mệnh lệnh: “Đường Ngọc, ngươi lập tức dẫn theo Chu thái y đến Nghi Loan Vệ, chữa trị cho Diệp Hướng Ngu. Chu Li, tổng hợp báo cáo của các mật thám cài cắm trong Nghi Loan Vệ, bổn tọa muốn biết nội tình. Còn Thẩm Hối…”
“Lệnh cho toàn bộ Đề Xưởng đề cao cảnh giác, chuẩn bị sẵn sàng mọi mặt.”
Ban đầu, hắn cân nhắc đến tình thế bất lợi, đã trì hoãn dự định đối phó với Dương Thiện Tâm, không muốn ra tay với ông ta trước.
Hắn nhếch khóe môi, sát khí trên người không hề giảm xuống vì hành động này mà lại còn tăng vọt.
Ra tay trước để chiếm ưu thế? Hắn thấy chưa hẳn là như vậy.
Khi Uông Ấn đưa ra mệnh lệnh với thuộc hạ thì Diệp Tuy ở trong phòng cũng dần dần bình tĩnh lại.
Nàng đi ra gian ngoài, uống liền mấy chén trà Diệp Khê đã nguội lạnh, cuối cùng sự xáo động trong lòng mới tiêu tan, thay vào đó là nỗi lo lắng sâu sắc.
Anh trai nàng gặp chuyện…
Sự ngượng ngùng còn sót lại cùng với nỗi lo lắng vừa mới tới đan xen trong lòng nàng, khiến nàng chỉ có thể ngồi ngây người, căng thẳng chờ đợi tin tức.
Khi Uông Ấn bước vào phòng thì nhìn thấy dáng vẻ này của Diệp Tuy. Ráng đỏ trên khuôn mặt nàng vẫn chưa tan đi hết, nhưng vẻ mặt đầy lo âu, trông vừa đáng yêu lại vừa đáng thương.
Đáy lòng hắn mềm nhũn, liền đi tới khép kín vạt áo khoác cho nàng, dịu dàng nói: “Cô gái nhỏ, đừng lo lắng, có bổn tọa đây rồi.”
Diệp Tuy nắm tay Uông Ấn, hít một hơi thật sâu rồi mới nói: “Đại nhân, thiếp sẽ cố gắng không lo lắng… Anh trai thiếp đã xảy ra chuyện gì?”
Nàng chậm rãi thở ra, lại nói tiếp: “Đại nhân, thiếp sẽ cố gắng không lo lắng, thiếp còn có chàng mà.”
Nhưng sau khi nghe Uông Ấn nói xong, trái tim nàng vẫn không kìm nén được mà nhảy lên, đôi con ngươi đột nhiên co lại.
“Cái gì? Anh trai thiếp bị phạt đánh đã hôn mê? Còn bị điều chuyển đến doanh Tây Sơn?”
Uông Ấn gật đầu, hắn nắm lấy tay nàng và đáp: “Đúng vậy, bổn tọa đã để Chu thái y đến chữa trị. Dương Thiện Tâm đã ra lệnh đưa Diệp Hướng Ngu đến doanh Tây Sơn, có thể thấy là hắn không bị nguy hiểm đến tính mạng.”
Chỉ cần người còn sống thì mọi chuyện đều có hy vọng.
Ai ngờ, Diệp Tuy lại lắc đầu nguầy nguậy, vẻ mặt càng lo lắng hơn, giọng điệu cũng sốt ruột hơn lúc trước: “Không, đại nhân, việc xử phạt này không phải điểm mấu chốt. Mấu chốt là anh trai thiếp sắp phải đến doanh Tây Sơn.”
Nàng ổn định hơi thở, nói ra những lời trong lòng: “Thiếp từng thấy anh trai thiếp bị ngã, tàn tật suốt đời khi ở doanh Tây Sơn.”
“Thật sao?” Vẻ mặt Uông Ấn cũng thay đổi, trở nên vô cùng nghiêm nghị.
Tàn tật suốt đời, đối với người trong quân ngũ mà nói, chuyện này là sự hủy hoại hoàn toàn, còn khổ sở hơn so với cái chết.
“Đại nhân, đúng vậy! Thật sự là như thế!” Diệp Tuy nói một cách khẳng định, sao nàng có thể nhớ nhầm chuyện như thế này?
Có điều, chuyện đó xảy ra vào năm Vĩnh Chiêu thứ mười tám, bây giờ đã là tám năm sau, liệu có sự thay đổi ở đây không?