Kể từ sau khi Diệp Hướng Ngu được chọn vào Nghi Loan Vệ, Diệp Tuy cảm thấy số mệnh của anh trai mình trong kiếp này đã thay đổi.
Nhưng đã tám năm trôi qua, Diệp Hướng Ngu và doanh Tây Sơn lại có mối liên hệ, liệu chuyện trong kiếp trước vẫn sẽ xảy ra hay không?
Sau khi nghe rõ ngọn ngành, Uông Ấn nắm chặt tay Diệp Tuy, nói: “Không đâu, bổn tọa đã nói rồi, chỉ cần chuyện chưa xảy ra thì sẽ không phải là tuyệt đối.”
Hai mắt Diệp Tuy sáng lên, sau đó liền gật đầu nói: “Đúng thế, đại nhân, chàng nói đúng, chỉ cần chuyện chưa xảy ra thì nhất định có thể thay đổi, hiện tại anh trai thiếp còn chưa đi đến doanh Tây Sơn mà!”
Một lúc sau, Diệp Tuy mới hỏi: “Đại nhân, rốt cuộc anh trai thiếp đã làm gì mà bị Dương Thiện Tâm trách phạt, còn bị chuyển đến doanh Tây Sơn?”
“Điều này bổn tọa cũng không biết. Chu Li đã dẫn đề kỵ đi điều tra, chắc hẳn sẽ nhanh chóng có tin tức.”
Khi trời vừa mới sáng, Chu Li mang theo tin tức của Nghi Loan Vệ trở về bẩm báo.
“Xưởng công, thuộc hạ đã điều tra rõ, là Diệp Hướng Ngu tự liên lạc với thủ lĩnh của mấy cơ sở ngầm kia, và còn lộ diện, bấy giờ mới để cho người ta biết được, còn làm mấy cơ sở ngầm đó bị bại lộ. Chỉ là, người của mấy cơ sở ngầm đó đã nhận được tin tức từ trước, không có ai bị thương.” Chu Li bẩm báo lại một cách đơn giản.
Hóa ra là thế! Nói vậy, đúng là Diệp Hướng Ngu đã phạm phải sai lầm lớn, Dương Thiện Tâm trách phạt hắn như thế cũng đáng.
Bởi vì không có bất cứ sự thương vong nào về người nên cái gọi là “gây ra tổn thất nghiêm trọng” chỉ là nói quá. Cũng chính bởi kết quả này mà Dương Thiện Tâm chỉ phạt đánh Diệp Hướng Ngu và điều hắn đến doanh Tây Sơn.
Nếu vậy thì sự việc nghe ra cũng xuôi tai.
Tuy nhiên, Uông Ấn lại không cảm thấy thoải mái mà lông mày còn cau lại, càng ngẫm càng cảm thấy chuyện này kỳ lạ, có phần khó hiểu.
Đó chính là, người xảy ra chuyện là Diệp Hướng Ngu.
Xưa nay hắn luôn đánh giá cao Diệp Hướng Ngu, cũng âm thầm chỉ dẫn rất nhiều.
Đến nay hắn vẫn còn nhớ rõ những quyển sách luận mà Diệp Hướng Ngu đã ngăn hắn ngoài cửa cung và dâng lên.
“Người giành thắng lợi bằng gươm đao, bằng cách nướng binh thì không phải tướng tốt. Kẻ sau khi thất bại mới thiết lập phòng thủ thì không phải binh sĩ thông minh. Người có trí tuệ chỉ ngang bằng người bình thường thì không xứng được gọi là quốc sư. Kẻ có tài nghệ chỉ ngang bằng người bình thường, không xứng được gọi là người làm việc nước.”
Bây giờ hắn vẫn còn nhớ rất rõ đoạn văn này.
Quan trọng hơn cả là Diệp Hướng Ngu viết ra những dòng này là vào tám năm trước. Diệp Hướng Ngu lúc đó mới chỉ có mười bảy tuổi, còn vừa mới gia nhập vào Nghi Loan Vệ chưa lâu, vẫn chưa trải qua sự rèn luyện nào.
Khi đó, hắn đã cảm thấy những thành tựu mà Diệp Hướng Ngu đạt được trên phương diện võ lược, chắc hẳn sẽ không thua kém Trì Xuân Đình.
Trong bảy năm qua, Diệp Hướng Ngu đã trải qua rất nhiều sóng gió, từ một chàng trai trẻ đã trở thành một người cha, từ một binh sĩ bình thường của Nghi Loan Vệ đã trở thành đô úy ngũ phẩm.
Người trí dũng song toàn như Diệp Hướng Ngu, người đã được tôi luyện qua mưa gió, sao lại phạm phải sai lầm lớn như vậy?
Tự mình liên hệ, để lộ mặt, những sai lầm đơn giản và xác thực này không giống với những điều mà người như Diệp Hướng Ngu sẽ phạm phải…
Uông Ấn ngẫm nghĩ rồi nhanh chóng đưa ra quyết định: “Diệp Hướng Ngu vẫn đang ở trong doanh trướng của Nghi Loan Vệ? Bổn tọa muốn đi gặp hắn!”
Thời điểm Uông Ấn xuất hiện trong doanh trướng của Diệp Hướng Ngu, những người có mặt trong doanh trướng đều giật mình.
Diệp Hướng Ngu vừa mới tỉnh lại đang nằm bò trên giường trong doanh trướng bèn ngẩng đầu lên mỉm cười với Uông Ấn, yếu ớt nói: “Làm phiền Đốc chủ đại nhân đã phải nhọc lòng…”
Sắc mặt Diệp Hướng Ngu tái nhợt, máu vẫn đang thấm ra trên băng gạc quấn sau lưng, tình trạng bị thương nghiêm trọng mà vẫn cười được, còn nói chuyện được, chứng tỏ vết thương không quá nặng.
Chu thái y ở bên bẩm báo: “Đốc chủ, Diệp đô úy bị thương nặng, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Điều dưỡng cẩn thận mấy tháng là có thể hồi phục.”
Uông Ấn gật đầu, sau đó ra lệnh: “Bổn tọa đã biết! Chu Li, ngươi dẫn Chu thái y rời khỏi doanh trướng! Trịnh Thất, canh gác cẩn thận!”
“Vâng!” Chu Li đáp lời rồi lập tức dẫn mấy người Chu thái y rời khỏi doanh trướng này, còn Trịnh Thất và các ám vệ ẩn nấp ở trong góc tối cũng tản ra khắp doanh trướng, làm công việc canh gác.
“Đốc chủ đại nhân, xung quanh doanh trướng không có binh sĩ Nghi Loan Vệ, ngài không cần phải…” Diệp Hướng Ngu định nói ngài không cần phải cẩn thận như vậy, nhưng khi nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của Uông Ấn, liền tự động nuốt nhưng lời đó xuống.
Đối mặt với Uông Ấn như thế này, Diệp Hướng Ngu hơi sợ hãi trong lòng, ánh mắt lảng tránh, không dám nhìn thẳng vào Uông Ấn.
Uông Ấn là em rể của hắn, nhưng lớn hơn hắn rất nhiều tuổi, còn là đốc chủ Đề Xưởng quyền cao chức trọng… Diệp Hướng Ngu lấy làm sợ hãi.
Uông Ấn nhìn chằm chằm vào Diệp Hướng Ngu, cho đến khi trán Diệp Hướng Ngu đổ mồ hôi mới thản nhiên hỏi: “Nói xem, chuyện này rốt cuộc là thế nào?”
Diệp Hướng Ngu im lặng một lát, cuối cùng vẫn thu hết can đảm nhìn Uông Ấn, nói: “Đốc chủ đại nhân, ta... ta phải nghĩ xem nên nói thế nào.”
“Không cần phải nghĩ, bắt đầu nói từ việc tại sao ngươi lại muốn rời khỏi Nghi Loan Vệ đi.” Uông Ấn tiếp lời, trực tiếp chỉ ra khởi nguồn của sự việc.
Diệp Hướng Ngu sửng sốt, ánh mắt hiện rõ sự kinh ngạc: “Ơ… Đốc chủ, ngài biết cả rồi? Ta còn tưởng không ai biết được điều này.”
“Không, ta không biết. Ngươi nói hết từ đầu chí cuối mọi chuyện ra đi, không được bỏ sót một chi tiết nào!” Uông Ấn lắc đầu, trong lòng dâng lên ngọn lửa.
Qua biểu hiện của Diệp Hướng Ngu, xem ra mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của hắn. Chết tiệt! Nếu Diệp Hướng Ngu đã dự đoán được sẽ xảy ra chuyện thì tại sao lại không thông báo trước?
Như vậy, Uông Ấn cũng có sự chuẩn bị trước, bọn Thẩm Hối cũng sẽ không gõ cửa khẩn cấp, vậy thì hắn và cô gái nhỏ đã không…
Diệp Hướng Ngu đột nhiên cảm thấy sát khí trên người Uông Ấn tăng vọt, ánh mắt giống như muốn ăn tươi nuốt sống người khác, hắn không khỏi rùng mình một cái.
Diệp Hướng Ngu trấn tĩnh lại, đè nén nỗi sợ hãi và do dự xuống đáy lòng, nghiêm túc nói: “Đốc chủ, đúng là ta dự định rời khỏi Nghi Loan Vệ, doanh Tây Sơn mới là nơi ta muốn đến. Ta không muốn trở thành gánh nặng cho ngài và A Ninh.”