Uông Xưởng Công

Chương 901: Chương </span></span>901DÀI LÂU



Từ khi Uống Ấn quay lại quản lý Đề Xưởng, Diệp Hướng Ngu liền biết đô úy của Nghi Loan Vệ là hắn sắp phải đối mặt với phiền phức tương đối lớn rồi.

Đại tướng quân Dương Thiện Tâm sẽ xem hắn là địch thủ, biến hắn thành tấm bè, dùng quan hệ của hắn và Uống Ấn để gây chuyện.

Dưới tình huống này, Dương Thiện Tâm sẽ chèn ép hắn không nương tay. Con đường phát triển của hắn ở Nghi Loan Vệ đã đến điểm cuối rồi, thậm chí vị trí đô úy này cũng khó mà giữ được.

Kết quả như vậy khiến hắn khó có thể chấp nhận.

Tuy rằng hắn không xem lời hẹn năm năm trước ra gì, nhưng hắn thật sự muốn trở thành phó tướng quân của Nghi Loan Vệ. Từ trước đến nay, chí hướng lập công, tạo dựng sự nghiệp của hắn chưa bao giờ thay đổi.

Hơn nữa, hắn nguyện ý dốc hết khả năng vì chí hướng này.

Lập đức, lập công, lập ngôn chính là ba điều bất hủ, là đích đến mà mỗi một người đàn ông có chí hướng đều mong muốn đạt được, hắn cũng thế.

Nếu chỉ vì bị quan trên kiêng dè, chèn ép mà không thể lập được thành tích thì tiền đồ của hắn trong quân đội sẽ vô cùng ảm đạm, bao năm cố gắng cũng thành uổng phí.

Từ lâu hắn đã nghĩ đến những điều này, vẫn luôn cảm thấy tiếp tục như vậy cũng không phải là cách. Sau khi chuyện vu cổ xảy ra, cảm giác này cảm thêm rõ ràng.

Hoàng thượng nể trọng Nghi Loan Vệ và Dương Thiện Tâm, dù là Uông Ấn cũng phải kiêng nể, không thể phản kích lại được.

Hắn là cấp dưới của Dương Thiện Tâm thì lại càng không thể đối đầu, chuyện này càng thêm thôi thúc quyết tâm rời khỏi Nghi Loan Vệ của hắn.

“Mấy căn cứ bí mật kia vốn do ta thúc đẩy, ta hiểu khá rõ tình hình ở đó nên mới dám ra tay.” Diệp Hướng Ngu nói ra ý kiến của mình.

“Còn Tây Sơn Doanh, đó cũng là nơi ta đã sớm chọn lựa, thuộc quyền quản lý của Kinh Kỳ Vệ, gần Kinh Triệu, là nơi có ưu thế về vị trí địa lý.”

Thiên hạ có mười sáu Vệ, ngoại trừ Nghi Loan Vệ và Tả Dực Vệ là hộ vệ thân tín của hoàng thượng nên đóng quân trong Kinh Triệu thì Kinh Kỳ Vệ gần Kinh Triệu nhất. Tây Sơn Doanh thuộc Kinh Kỳ Vệ đương nhiên cũng như vậy.

“Tình hình Tây Sơn Doanh như thế nào? Ngươi có biết rõ ràng không?” Uông Ấn hỏi.

Diệp Hướng Ngu gật đầu, nói: “Bẩm đốc chủ, đương nhiên ta biết, nơi đó... khá gian khổ.”

Tây Sơn Doanh là nơi chuyên thu nhận những binh lính, tướng lĩnh từng phạm sai lầm nhưng có năng lực nhất định, được gọi là Trừng Phạt Ti.

Những binh lính, tướng lĩnh ở nơi này từng phạm sai lầm, nhưng bởi vì họ có năng lực, nếu nhốt vào đại lao thì quá đáng tiếc.

Vì muốn tận dụng hết giá trị của họ nên triều đình liền lập ra Tây Sơn Doanh, dùng những binh linh phạm lỗi này bảo vệ cùng đất bên Tây Sơn.

Khu vực Tây Sơn không phải ao đầm thì chính là rừng rậm, điều kiện hết sức gian khổ, cộng thêm có vô số trộm cướp. Thổ phỉ núi Vân Đồ mà triều đình đánh mãi không hết cũng tụ tập ở đây.

Tây Sơn Doanh là quân doanh đặc biệt do triều đình thành lập để lấy bạo lực chế ngự bạo lực. Binh lính, tướng lĩnh ở đây chết thì thôi, không chết mà lập công thì cũng chỉ coi như chuộc tội.

Diệp Hướng Ngu là tướng lĩnh trong quân đội, sao có thể không biết gì về Tây Sơn Doanh kia chứ?

“Đốc chủ, hoàn cảnh nơi đó đúng là rất gian khổ nhưng lại là nơi tốt để rèn luyện. Ta không đủ kinh nghiệm, đến đó là hợp lý.”

Phúc họa song hành. Bởi vì nơi đó gian khổ như vậy nên cuối cùng, mỗi binh lính, tướng lĩnh có thể đi ra từ đó đều rất có bản lĩnh.

Điều kiện tiên quyết để kiến công lập nghiệp là phải có bản lĩnh, nếu không có năng lực thì còn nói gì đến ba điều bất hủ kia chứ?

Cho dù không phải vì ba điều bất hủ này thì hắn cũng muốn nâng cao năng lực bản thân. Hắn không muốn trải qua cảm giác không giúp được gì như trước kia nữa.

Một người có thể có thể yếu đuối nhưng không thể mãi mãi như vậy mà phải biết tiến về phía trước. Đây cũng chính là nguyên tắc làm người của hắn.

Cho dù bây giờ năng lực của hắn vẫn còn thua kém Uông Ấn và Dương Thiện Tâm rất xa nhưng sẽ không thua kém mãi.

Hắn còn trẻ, sau này còn có tiềm năng vô hạn. Tây Sơn Doanh chỉ là một điểm khởi đầu mà thôi.

“Nếu ngươi đã nghĩ kĩ, vì sao không bàn bạc trước với người nhà? Ít nhất, ngươi nên nói cho bổn tọa biết.” Uống Ấn lên tiếng, dù đã nghe Diệp Hướng Ngu nói xong nhưng sắc mặt vẫn không khá hơn.

Hắn tán thưởng và ủng hộ chí hướng của Diệp Hướng Ngu nhưng chuyện này vốn có thể xử lý hoàn hảo hơn.

Cái gọi là người nhà chính là có thể làm chỗ dựa và nguồn sức mạnh cho nhau, chứ không phải một người đơn độc anh dũng xông lên.

Uống Ấn đã gặp nhiều chuyện lấy điểm xuất phát là không muốn người nhà lo lắng nhưng kết quả cuối cùng lại thành bi kịch không thể cứu vãn. . ngôn tình hài

Đến giờ, Uông Ấn vẫn nhớ sau khi nghe tin Diệp Hướng Ngu xảy ra chuyện, cô gái nhỏ đã kinh hoảng, bấn loạn như thế nào.

Nếu hắn và cô gái nhỏ không đủ bình tĩnh thì đã vì căng thẳng, lo lắng mà làm việc hấp tấp rồi.

Nếu như Diệp Hướng Ngu nói cho hắn biết trước, hắn sẽ sắp xếp mọi chuyện chu đáo hơn. Diệp Hướng Ngu sẽ không bị thương nặng như vậy, mà cô gái nhỏ cũng sẽ không hoảng sợ đến thế.

Hơn nữa, khi đã chắc chắn là Diệp Hướng Ngu không nguy hiểm đến tính mạng thì mấy người Vương Hối, Phong bá sẽ không đến gõ cửa phòng, vậy thì hắn và cô gái nhỏ đã...

“Đốc chủ, ta không biết bên cạnh mình có bao nhiêu tai mắt của đại tướng quân nên không dám để lộ. Hơn nữa, ta không biết chuyện này sẽ tiến triển như thế nào, trong lòng ta cũng không chắc chắn sẽ thành công.” Diệp Hướng Ngu trả lời.

Một điều không thể phủ nhận là hắn muốn tự mình nỗ lực, cố gắng không làm phiền Uông Ấn và A Ninh.

Hắn nói rất có lý, Uông Ấn cũng không phản bác được gì.

Sau khi biết rõ mục đích của Diệp Hướng Ngu, xác nhận không nguy hiểm đến tính mạng, Uông Ấn liền đi về.

Không ngờ Diệp Hướng Ngu lại gọi hắn, ân cần hỏi: “Độc trên người đốc chủ sao rồi? Việc giải độc có tiến triển gì chưa?”

Uông Ấn nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu nhưng lại không nói gì, chỉ chớp mắt sau đã không thấy bóng người đâu.

Diệp Hướng Ngu ngơ ngác, sao hắn lại cảm thấy cái nhìn của đốc chủ trước lúc đi tràn đầy sát khí nhỉ?

Hắn nào biết việc mình bị thương, hôn mê đã làm hỏng chuyện tốt của Uông Ấn.

Sau khi Uông Ấn rời khỏi Nghi Loan Vệ liền đi thẳng về phủ đệ ở thành Tây, nói rõ tình hình của Diệp Hướng Ngu cho Diệp Tuy.

“Có câu ‘Lửa thử vàng, gian nan thử sức’, bổn tọa cảm thấy câu này rất đúng. Diệp Hướng Ngu có lý tưởng của hắn, cũng biết lựa chọn thế nào cho tương lai, như vậy rất tốt.”

Ở trước mặt Diệp Hướng Ngu, hắn không để lộ cảm xúc gì nhưng trong thâm thì thầm khen ngợi, ủng hộ quyết định này.

Đương nhiên, Diệp Hướng Ngu còn phải dưỡng thương vài tháng. Trong khoảng thời gian này, hắn sẽ ra lệnh cho đề kỵ tìm hiểu rõ tình hình của Tây Sơn Doanh, giúp Diệp Hướng Ngu một tay.

Diệp Tuy nghe xong thì gật đầu.

Đại nhân nói không sai, anh trai có ý tưởng và lựa chọn của chính mình, nàng tôn trọng anh trai nên sẽ không can thiệp vào chuyện này.

Sau một hồi suy nghĩ, nàng nhìn Uông Ấn: “Đại nhân, thiếp muốn vào cung gặp chị gái một chút.”