Uông Xưởng Công

Chương 914: Chương </span></span>914TÌNH Ý



Sau khi Quý ma ma vào phòng, liếc mắt đã thấy sự thay đổi của Diệp Tuy.

Người đã trải sự đời sẽ có chút khác biệt, chứ đừng nói đến Diệp Tuy vào giờ phút này.

Môi của nàng sưng đỏ, trên cổ có vài dấu hồng, động tác đứng dậy cũng không quá linh hoạt. Con người xưa nay bình tĩnh trầm ổn, giữa mi mắt giờ đây lại mang theo sự mị hoặc, mắt phượng dịu dàng, khuôn mặt thêm ba phần diễm lệ.

Giống như hoa tươi nở rộ, đang triển lộ phong tình động lòng người nhất, khiến người ta rung động không nói lên lời.

Không cần phải hỏi, trong lòng Quý ma ma cũng đã có đáp án. Bà đến gần Diệp Tuy, cố nén nỗi kích động trong lòng, nhẹ nhàng nói: “Phu nhân, lão nô cảm thấy vui mừng thay cho người...”

Cô nương mà bà nhìn từ nhỏ đến lớn, coi là con gái của mình, cuối cùng cũng không còn chuyện gì phải tiếc nuối.

Ban đầu lúc nàng xuất giá, trong lòng bà có bao nhiêu lo lắng khổ sở thì bây giờ có bấy nhiêu thoải mái và vui vẻ.

Đốc chủ đại nhân rất tốt, đối xử với cô nương của bà rất tốt, nhưng chuyện giữa vợ chồng là chuyện thông thường của đời người, vợ chồng hòa thuận là nền tảng, giữa vợ chồng chỉ có tình không có dục là chuyện không thể được.

Như vậy đối với nàng và đốc chủ đều sẽ là sự tiếc nuối sâu sắc...

Hôm nay, điều tiếc nuối này được bù đắp, trong lòng Quý ma ma ngoài tràn đầy vui mừng ra cũng chỉ có vui mừng.

“Ma ma...” Diệp Tuy gọi, không biết nên nói gì mới phải.

Quý ma ma là nhũ mẫu của nàng, người bà thương yêu nhất cũng là nàng, nên bà luôn nóng lòng đối với chuyện giải độc của đại nhân.

Hôm nay, nhũ mẫu có thể yên tâm, đám người Phong bá bên cạnh đại nhân cũng có thể yên tâm...

Tuy Diệp Tuy hơi xấu hổ nhung trong lòng lại thấy vô cùng cảm động. Những người này đều thật sự quan tâm đến nàng và đại nhân, nếu không cũng sẽ không tha thiết để ý đến chuyện này như vậy.

Nhất là người bên cạnh đại nhân, những đề kỵ hơn mười năm bôn ba tìm thuốc cho đại nhân cuối cùng cũng có thể hoàn thành mệnh lệnh và tâm nguyện.

Quý ma mà thật sự không thể kiềm chế được kích động trong lòng, cười híp mắt nói: “Phu nhân, bây giờ lão nô chỉ có một tâm nguyện, chính là chờ mong tiểu thiếu gia hoặc tiểu tiểu thư sớm ra đời, lão nô nhất định sẽ hết lòng chăm sóc bọn họ...”

Tiểu thiếu gia, tiểu tiểu thư, đây là chuyện khiến người ta mong đợi đến cỡ nào chứ. Trong phủ có thêm tiếng cười tiếng khóc của trẻ nhỏ, đây là chuyện náo nhiệt biết bao nhiêu!

Quý ma ma không nhịn được nhìn về phía bụng Diệp Tuy, ánh mắt cũng sáng lên, cứ như đã nhìn thấy bụng Diệp Tuy lớn lên rồi vậy.

Diệp Tuy nghe mà hơi hoảng hốt, con cái à?

Chuyện liên quan đến con cái, đến bây giờ nàng vẫn chưa từng nghĩ đến, đương nhiên cũng không thể nói mong đợi hay không, nhưng giờ phút này nghe thấy lời Quý ma ma nói, trong lòng bỗng có chút rung động.

Sinh con đẻ cái cho đại nhân, có một đứa trẻ giống như đại nhân... Đó đương nhiên là phúc phận của nàng.

Chỉ là...

Diệp Tuy lắc đầu, khẽ cười nói: “Nhũ mẫu, chuyện này còn sớm mà, không vội.”

Độc trên người đại nhân vừa được giải, bọn họ tối hôm qua cũng mới... Hôm nay nói chuyện con cái quả thật là còn quá sớm.

“Được được được, lão nô không nói chuyện này nữa, chuyện quan trọng nhất là phu nhân và đại nhân ân ái hòa hợp, đứa trẻ nhất định sẽ tới.” Quý ma ma cười nói, cuối cùng vẫn nhắc đến đứa trẻ.

Diệp Tuy không biết làm sao, cũng đành đến bước nào hay bước đó vậy.

Đợi đến khi nàng ngồi xuống trước bàn trang điểm, thấy mình trong gương đồng, không nhịn được mà hơi sửng sốt.

Bây giờ nàng... trông thế này sao?

Người trong gương đồng, trên gương mặt mang một vẻ thỏa mãn thoải mái khó mà hình dung, giống như có được thứ tốt đẹp nhất trên thế gian, là sự thoải mái mà bất kì người nào thấy cũng có thể nhìn ra được.

Nàng dời ánh mắt xuống, thấy được đôi môi sưng đỏ của mình, không nhịn được đưa tay khẽ ấn lên dấu hồng trên cổ.

Đêm qua đại nhân kịch liệt như vậy, để lại nhiều dấu vết trên người nàng như vậy, điều này thật sự là... xấu hổ đến mức không dám gặp ai rồi.

Lúc Uông Ấn tiến vào thấy mặt Diệp Tuy đỏ bừng, ánh mắt đưa tình, trên mặt hiển lộ rõ vẻ thẹn thùng.

Hắn đã thấy rất nhiều dáng vẻ của nàng, ung dung bình tĩnh, kiên định quyết tuyệt, bi thương khóc lóc, cũng có thẹn thùng động tình... Nhưng bây giờ luôn cảm thấy thiếu gì đó, nhìn sao cũng không thấy đủ.

Cổ họng hắn căng chặt, chậm rãi đi về phía Diệp Tuy.

Quý ma ma lập tức hiểu ý lui ra khỏi phòng, còn tri kỷ đóng chặt cửa phòng, nhắc nhở những người khác không có chuyện gì thì đừng vào.

Uông Ấn đi tới bên cạnh Diệp Tuy, lại gần môi nàng khẽ chạm một cái rồi nhanh chóng rời đi, thương tiếc vuốt ve cổ nàng, thấp giọng nói: “A Ninh, ta làm đau nàng rồi sao?”

“...” Diệp Tuy há miệng, hơi thở hơi rối loạn, lúc này nói không lên lời.

Đau, đương nhiên là đau rồi, nhưng bảo nàng nói ra cảm giác tối hôm qua đúng là khó mà mở miệng.

Cho dù nàng và đại nhân đã làm chuyện thân mật nhất rồi, nhưng...

Uông Ấn thấp giọng bật cười, trong tiếng cười trầm thấp rõ ràng có vẻ vui mừng thỏa mãn. Hắn đặt ngón tay lên môi nàng, nửa trêu chọc nửa đứng đắn nói: “Nhưng ta cũng không thể bảo đảm lần sau cũng không làm nàng đau... Ta không khống chế được...”

Dứt lời, hắn buông ngón tay ra, môi dán lên môi Diệp Tuy, còn đưa lưỡi quấn lấy đầu lưỡi nàng, hơi thở của cả hai quấn lấy nhau.

Diệp Tuy có cảm giác mình sắp hít thở không thông, nàng đặt tay trước ngực Uông Ấn, khó khăn đẩy hắn ra, thở hổn hển nói: “Bán Lệnh, thiếp...”

Nàng muốn nói gì đó, bỗng nhiên bị ánh mắt của Uông Ấn trấn áp. Ánh mắt ấy vô cùng dịu dàng, tựa như có thể bao dung bảo vệ tất cả của nàng, nhưng cũng vô cùng cuồng bạo, như muốn nuốt nàng vào bụng vậy.

Dưới dịu dàng cuồng bạo đó cất giấu khát vọng và tình ý sâu thẳm của hắn.

Trái tim nàng vì vậy mà khẽ rung động, khóe môi hơi cong lên, cũng nửa nghiêm túc nửa đùa giỡn nói: “Như vậy, trong lúc làm Bán Lệnh nhớ cố gắng nhẹ một chút, nhẹ một chút xíu thôi được không? Thiếp sợ đau...”

Uông Ấn chợt bắt lấy cánh tay nàng, ngực phập phồng kịch liệt, hơi thở cũng rối loạn.

Một lúc lâu sau, hắn ôm lấy Diệp Tuy, trán hắn dán sát trán nàng, cảm thụ trái tim cũng đang đập kịch liệt của nàng, lẩm bẩm trả lời: “Được, lần sau... Ta sẽ nhẹ một chút.”

Lần sau... Hắn cũng rất mong đợi.

Lúc này trong đầu hắn lại nghĩ tới lời nói mập mờ vừa rồi của Chu thái y.

“Đốc chủ, chất độc trên thân thể ngài vừa mới giải, chuyện con cái nối dõi có thể sẽ còn có chút trở ngại. Nếu như thân thể đốc chủ còn thấy khó chịu chỗ nào nhất định phải kịp thời nói cho lão phu và Mộc đại phu biết.”

Cho dù Chu thái y không nói, trong lòng hắn cũng hiểu.

Hắn trúng độc nhiều năm như vậy, mặc dù bây giờ có thể hành phòng nhưng không biết có còn những vấn đề khác hay không.

Con cái nối dõi... Trước giờ hắn chưa từng nghĩ tới, hắn có A Ninh là đã đủ rồi. Không gấp, không gấp chút nào.

Tối hôm đó, Uông Ấn ở lại Hạ Nhật trai. Chỉ chốc lát sau, Đường Ngọc tới bẩm: “Đốc chủ, chuyện đã điều tra ra.”