Chuyện Uông Ấn cho Đường Ngọc đi thăm dò đương nhiên là chuyện ngoài ý muốn trong hội hoa đăng Nguyên Tiêu tối hôm qua.
Trường hợp như hội hoa đăng Nguyên Tiêu, cho dù là công tác phòng vệ của Kinh Triệu và Nghi Loan Vệ nghiêm mật đến mức nào, xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng là điều khó tránh khỏi.
Chẳng qua là... chuyện trùng hợp quá nhiều. Vừa đúng lúc hắn dẫn A Ninh ra đường thì đám trộm cướp kia lại xuất hiện ở đó, Tống Đường còn đúng lúc bắt chết chúng.
Lúc hắn vội vàng bảo vệ A Ninh ở sau lưng, trong nháy mắt có một cảm giác rất rõ ràng: Có sát khí, sát khí nhắm thẳng về phía hắn.
Mũi tên bắn đến lúc đầu là hướng về phía hắn!
Nhưng không biết cớ gì, mũi tên kia lệch hướng, bắn trúng tên cướp trên mái hiên ở bên trái hắn, tên cướp lập tức toi mạng.
Tên một khi bắn ra không thu lại được, mũi tên vừa rời cung, phương hướng đương nhiên không thể thay đổi, nhưng phương hướng của mũi tên này lại thay đổi.
Đây gần như là chuyện không thể, người bình thường chỉ phân biệt sai phương hướng mũi tên bắn đến... Nhưng sát khí kia thì sẽ không sai.
Cách bắn tên này khiến Uông Ấn có một cảm giác quen thuộc, giống như đã từng gặp ở nơi nào đó rồi.
Hắn đã gặp qua sẽ không quên được, lúc đó, hắn cũng đã cảm thấy cách bắn tên này quen thuộc rồi.
Nhưng vì bận tâm đến A Ninh nên hắn không nói gì mà ôm nàng đi thẳng về phủ, chỉ kịp phái Đường Ngọc đi thăm dò Tống Đường.
Kẻ bắn tên là Tống Đường, đô úy Nghi Loan Vệ, người thay thế vị trí của Diệp Hướng Ngu!
“Đốc chủ, năm năm trước Tống Đường được tuyển vào Nghi Loan Vệ. Ban đầu hắn là tướng lĩnh Hà Nội Vệ, vì quân công nên được tuyển chọn, còn được Dương Thiện Tâm coi trọng. Ngày thường Dương Thiện Tâm rất quan tâm, dìu dắt hắn, cũng vì thế mà được tiếp nhận vị trí của Diệp Hướng Ngu...” Đường Ngọc bẩm báo.
Lúc Nghi Loan Vệ mới thành lập, chỉ tuyển chọn con cháu của quan lại ngũ phẩm trở lên trong kinh, đối với con cháu quan lại ngoài kinh thì phải từ tứ phẩm trở lên. Hơn nữa mỗi nhà chỉ có một người được tham gia, đây là tiêu chuẩn do hoàng thượng quyết định vì muốn khống chế triều thần.
Nhưng tiêu chuẩn này cũng có một điều cực tai hại, đó là thí sinh được tuyển chọn vào Nghi Loan Vệ có thực lực chênh lệch nhau, hơn nữa số người cũng ít.
Năm năm trước, Uông Ấn rời Kinh Triệu đến Nhạn Tây Vệ, Vĩnh Chiêu Đế cho phát triển Nghi Loan Vệ, học theo Đề Xưởng, chọn lựa một đám người bản lĩnh cao cường từ các vệ lớn sung làm binh sĩ Nghi Loan Vệ.
Cũng chính vì vậy mà Tống Đường được tuyển chọn. Nhờ thuật bắn cung hơn người, hắn nhanh chóng được Dương Thiện Tâm coi trọng, sau đó dẫn dắt trở thành thân tín.
“Hà Nội Vệ?” Uông Ấn bình thản nói, dường như nghĩ tới chuyện gì, hỏi tiếp: “Bổn tọa nhớ Giang Nam Vệ và Hà Nội Vệ từng trao đổi quân, có phải Tống Đường cũng chuyển từ Giang Nam Vệ qua Hà Nội Vệ hay không?”
“Đốc chủ, thuộc hạ làm việc bất lực, trước mắt chỉ tra được thời gian hắn tới Hà Nội Vệ mà thôi.” Đường Ngọc thỉnh tội với sắc mặt nặng nề.
Từ tối qua đến bây giờ thời gian đúng là rất ngắn, hắn dẫn đề kỵ đi chỉ tra ra chuyện về Hà Nội Vệ và biểu hiện của Tống Đường khi còn ở đây nhưng lại không tra ra được chuyện đổi binh.
Điều này chỉ có thể nói lên một chuyện, điều tra của Đề Xưởng vẫn chưa đủ sâu.
“Vâng, xin đốc chủ cứ yên tâm!” Đường Ngọc đáp, lập tức rời khỏi Hạ Nhật Trai.
Sau khi Đường Ngọc đi, Uông Ấn trầm tư một lát rồi nói với Phong bá ở bên cạnh: “Xem ra cần phải chỉnh đốn lại Truy Y Đường một lần nữa.”
Truy Y Đường là nơi Đề Xưởng quyết định thưởng phạt, lúc hắn không ở Đề Xưởng, Cửu hoàng tử thay mặt chấp chưởng, Thập hoàng tử lạm dụng Truy Y Đường để loại trừ phe đối lập, khiến Truy Y Đường chỉ có phạt mà không có thưởng..
Thưởng phạt rõ ràng mới có thể khiến Đề Xưởng vận hành thuận lợi. Truy Y Đường bắt buộc phải được chỉnh đốn lại. Vừa rồi, nghe Đường Ngọc bẩm báo cũng đủ để hắn nhìn ra đề kỵ còn chưa đủ khả năng thâm nhập để điều tra sâu hơn.
Cũng đúng, ban đầu hắn chia đề kỵ thành từng nhóm nhỏ, phân các đề kỵ tinh nhuệ nhất vào trong các vệ lớn. Đường Ngọc dẫn dắt năm trăm đề kỵ, lại cùng hắn tới đạo Nhạn Tây, lâu rồi không ở Kinh Triệu, khó tránh khỏi có cảm giác giật gấu vá vai.
“Lão nô cho rằng nên làm vậy. Việc điều chỉnh đề kỵ của Truy Y Đường có thể tham khảo thêm ý kiến của lão Niên.” Phong bá đáp lại, cảm thấy chuyện thưởng phạt, nhất là chuyện hình phạt vẫn nên hỏi Niên bá nhiều ý tưởng thì sẽ hiệu quả hơn.
Phong bá im lặng một lúc rồi ngập ngừng nói: “Chủ tử, có cần triệu hồi đề kỵ trong các vệ lớn về hay không?”
Từ chuyện của Diệp Hướng Ngu và hiện tại là chuyện Tống Đường, có thể thấy rõ, trong rất nhiều chuyện Đề Xưởng cũng không chiếm ưu thế tuyệt đối, lại còn khiến hoàng thượng thêm phần kiêng kỵ... Phong bá cảm thấy hơi lo lắng.
Nếu triệu hồi đề kỵ phân tán trong quân đội lại, chuyện khác không nói nhưng lỡ như chủ tử gặp phải nguy hiểm thì bọn họ có thể bảo vệ chủ tử an toàn.
Uống Ấn lại lắc đầu, nói: “Không động đến những đề kỵ kia được, đề kỵ của Kinh Triệu cũng cần thời gian phát triển.”
Tuy là hắn đã chấp chưởng Đề Xưởng một lần nữa, nhưng tình thế hiện tại vẫn rất gay gắt, triệu hồi những đề kỵ kia về chỉ gia tăng nguy hiểm, cũng không trợ giúp được bao nhiêu.
Huống hồ, đối với Đề Xưởng, hắn còn có sắp xếp khác.
Phải xem thêm kết quả điều tra Tống Đường của Đường Ngọc như thế nào đã rồi tính tiếp.
Hai ngày sau, Đường Ngọc lại tới bẩm báo. Hắn đã dốc hết sức điều tra rõ tình hình của Tống Đường, lần này hắn liên hiệp với đám người Ngô Bất Hành của Vận Chuyển Các, đã điều tra được đến mức cực hạn rồi.
Sau khi Uống Ấn nghe Đường Ngọc bẩm báo xong thì gật đầu, hiểu rõ nói: “Quả nhiên là như vậy...”
Bổn tọa sẽ không nhớ nhầm, thuật bắn cung có thể thay đổi phương hướng kia của Tống Đường đúng là đã từng xuất hiện ở đạo Giang Nam.
Mùa đông năm Vĩnh Chiêu thứ mười bốn, khoảng chừng mười hai năm trước, lúc ấy đạo Giang Nam xuất hiện nạn tuyết, hắn dẫn đề kỵ đi cứu trợ thiên tai, đã từng gặp thuật bắn cung này.
Có điều kẻ ban đầu dùng thuật bắn tên này là bọn cướp ở đạo Giang Nam, lúc đó hắn còn thấy tiếc nuối cho kẻ “Có bản lĩnh như thế lại trở thành phường trộm cướp”.
Sau khi dẫn đề kỵ đi cứu trợ thiên tai, hắn cũng tiêu diệt gần hết đám cướp kia...
Không ngờ mười hai năm sau, hắn lại thấy được thuật bắn cung này một lần nữa từ đô úy Nghi Loan Vệ - Tống Đường.
Tống Đường tới từ Giang Nam Vệ, ban đầu đám cướp kia ở đạo Giang Nam, đây là mối liên hệ chính, ngoài ra còn liên hệ nào khác hay không?
Quan trọng hơn là vì sao Tống Đường lại có sát ý với bổn tọa?
Là vì tranh chấp giữa Nghi Loan Vệ và Đề Xưởng? Là vì tranh chấp giữa Dương Thiện Tâm và bổn tọa? Hay là... có nguyên nhân gì khác? . truyện ngôn tình
“Đốc chủ, bởi vì binh lính trong quân thay đổi thường xuyên, thuộc hạ chỉ điều tra ra Tống Đường nhập ngũ ở đạo Giang Nam, cha mẹ hắn đều đã mất, trong nhà không còn người thân.”
Hộ tịch của binh lính bình thường tương đối đơn giản, cũng chỉ có thể tra được Tống Đường là thôn dân của một huyện nào đó ở đạo Giang Nam, nhưng người trong thôn đó đã chết sạch vì nạn tuyết mười hai năm trước rồi.
Nạn tuyết mười hai năm trước... Uống Ấn trầm ngâm không nói, một lúc lâu mới lên tiếng: “Đường Ngọc đi chuẩn bị đi, bổn tọa muốn vào cung một chuyến.”