Ngày hôm sau, Diệp Tuy được Uông Ấn ôm lên xe ngựa. Nàng mệt mỏi vùi đầu vào ngực hắn, chẳng còn sức đâu mà để ý đến phản ứng của người trong phủ.
Trịnh Vân Hồi nhìn thấy cảnh này, không khỏi lo lắng hỏi Khánh bá bên cạnh: “Dì bị sao vậy? Sinh bệnh rồi ư?”
Trên mặt Khánh bá vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh, ông trợn mắt nói dối: “Bẩm điện hạ, có lẽ là vậy. Lão nô cũng không rõ nữa.”
Tối hôm qua phu nhân còn rất khỏe, sao có thể đột nhiên ngã bệnh được chứ?
Có điều, Khánh bá cũng giống như những người khác trong phủ. Sự việc thế nào, trong lòng ông hiểu rõ, còn mong sao phu nhân cứ liên tục “sinh bệnh” như thế này mãi cũng được, nói không chừng chẳng bao lâu sau bọn họ sẽ có tiểu chủ tử rồi.
Tiểu chủ tử đấy, đây là việc khiến người ta mong ngóng đến cỡ nào chứ!
“À, mong dì có thể sớm khỏe lại...” Trịnh Vân Hồi rầu rĩ đáp nhưng trong lòng cậu lại cứ cảm thấy có điều gì đó quái lạ.
Sao... cậu lại có cảm giác đám tôi tớ trong phủ nhà họ Uông có một loại vui sướng ngầm thế này?
Khánh bá trước mắt thì không biểu lộ rõ nhưng mấy kẻ tôi tớ trẻ tuổi thì lại khác, cậu cảm thấy dường như bước chân của họ nhẹ nhàng hơn rất nhiều...
Trước đây, Khánh bá là thiên hộ ở Đề Xưởng, rất biết cách nhìn mặt đoán ý nên sao có thể không biết Trịnh Vân Hồi đang nghi ngờ điều gì? Thế là ông liền đáp: “Điện hạ đừng lo lắng, bản thân phu nhân cũng biết y thuật, lại thêm được chúng ta chăm sóc kĩ nên người sẽ mau khỏe lại thôi.”
Việc độc trên người đốc chủ đã được giải tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài, nên đương nhiên cũng không thể cho tiểu điện hạ biết.
Mà cho dù việc này không cần giữ bí mật thì với tuổi tác bây giờ của tiểu điện hạ cũng không thể nói cho cậu nghe được.
Trịnh Vân Hồi khẽ gật đầu: “Ta đã biết, mong là dì mau khỏe lại.”
Cậu ngừng một lúc lại nói tiếp: “Lần này đi đạo Giang Nam phải làm phiền Khánh bá rồi.”
“Điện hạ đừng khách khí như thế. Bảo vệ điện hạ chính là chức trách của bọn lão nô. Đốc chủ đã có lệnh, bảo lão nô gọi điện hạ là ‘tiểu thiếu gia’, kính mong điện hạ thứ lỗi.” Khánh bá đáp lời, ngữ điệu cung kính nhưng không nịnh nọt.
Trong xe ngựa, Diệp Tuy dựa vào gối mềm, không nhịn được lên án: “Bán Lệnh, lần trước không phải chàng đã nói... sẽ nhẹ nhàng hơn sao?”
Nhẹ nhàng hơn chỗ nào chứ? Trên cổ nàng bây giờ vẫn còn đầy dấu hôn, toàn thân đau nhức không thôi...
Rõ ràng sáng nay phải rời kinh, đường xa xóc nảy vốn không thích hợp để làm việc này, thế mà hắn không những làm lại còn giày vò nàng đến tận nửa đêm.
Diệp Tuy cảm thấy hơi hối hận. Đáng lý ra hôm qua nàng không nên mơ màng chạm vào mu bàn tay hắn, làm như thế có khác nào dâng lên tận miệng hắn đâu...
Nàng vừa thẹn lại vừa giận, không khỏi hung dữ trừng Uông Ấn một cái, sau đó xoa xoa eo mình.
Trong mắt Uông Ấn, dáng vẻ này của nàng là đang hờn dỗi, khiến cho lòng hắn cảm thấy vui vẻ không nói nên lời, còn có cảm giác thỏa mãn kỳ lạ.
Đối với một người đàn ông mà nói, biểu hiện này của A Ninh là đang khẳng định và tán thưởng năng lực của hắn.
Hắn bật ra một tiếng cười khẽ, không kìm lòng được nhẹ nhàng hôn xuống khóe môi nàng, vui vẻ nói: “Là lỗi của ta, vậy lần sau ta sẽ nhẹ nhàng hơn chút nhé? Thế nhưng... rõ ràng tối qua A Ninh cũng rất vui mà.”
Hắn thỏa mãn nhìn sắc mặt Diệp Tuy nhanh chóng chuyển sang màu hồng, ôm nàng vào ngực, hôn nhẹ lên tóc mai của nàng, cười khẽ nói: “A Ninh, lúc lên giường ta khó mà kiềm chế được, làm việc vui vẻ với người mình thương không phải là chuyện thường tình giữa vợ với chồng ư?”
Hơi thở nóng rực của hắn phun lên gò má, khiến mặt nàng càng thêm nóng lên. Một lúc lâu sau, nàng mới khẽ gật đầu một cái.
Đúng vậy! Hắn nói rất đúng, làm việc vui vẻ với người mình thương chính là hạnh phúc.
Uông Ấn buông Diệp Tuy ra, trông thấy dáng vẻ thẹn thùng của nàng, cổ họng càng thêm thít chặt. Hắn dán tới, hôn nàng mấy cái nữa mới dịu dàng nói: “A Ninh, nàng dựa vào gối đi, ta xoa giúp nàng, sẽ dễ chịu hơn.”
Bọn họ vẫn dùng chiếc xe ngựa đen trong phủ lúc trước. Bởi vì phải đi xa, trong xe ngựa đã được thiết kế lại, còn được trải lên một lớp đệm dày. Mặc dù không thể so với trong phòng nhưng cũng khá thoải mái và dễ chịu.
Diệp Tuy cảm thấy rất xấu hổ, có điều cơ thể nàng bây giờ rất đau nhức, Bán Lệnh lại là người tập võ nên khá thông thạo các huyệt vị trên người, được hắn xoa bóp chắc chắn sẽ dễ chịu hơn nhiều nhỉ?
Nàng đấu tranh một lúc rồi vẫn theo lời Uông Ấn, dựa vào gối mềm, đưa lưng về phía hắn..
Khi tay hắn chạm vào eo, nàng vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ, thân thể cũng run rẩy theo. Nhưng chỉ lát sau, nàng đã cảm thấy eo mình được một bàn tay mềm mại mang theo độ ấm xoa nắn, cử chỉ đầy dịu dàng nhưng cũng vô cùng quý trọng.
Chỉ trong khoảnh khắc, một cảm giác tê nóng lan tỏa khắp toàn thân, sự đau nhức trên thân thể cũng dần tiêu tán đi khiến cho nàng thoải mái đến mức không kiềm được tiếng rên rỉ: “Ừm...”
Động tác của Uông Ấn hơi dừng lại, sau đó lại tiếp tục. Có điều, môi hắn khẽ nhếch, thái dương cũng hơi ướt giống như đang cố gắng đè nén điều gì đó.
Sau khi kết thúc động tác, hắn không khỏi thầm thở phào một hơi, có cảm giác như trút được gánh nặng.
Hắn chật vật nhìn xuống giữa hai chân mình, đôi mắt hẹp dài khó nén được cảm giác buồn bực.
Rõ ràng tối qua bổn tọa đã giải phóng rồi sao giờ vẫn thế này? Phải làm sao mới ổn đây...
May mà trong xe ngựa chỉ có hai người bọn họ, không ai thấy dáng vẻ sầu khổ này của hắn, hắn cũng có đủ thời gian để từ từ bình tĩnh lại.
Xe ngựa vẫn chậm rãi lăn bánh, rời khỏi phủ nhà họ Uông, qua thành Tây, chỉ chốc lát sau lại đột nhiên ngừng lại.
Một khắc sau, Đường Ngọc đang phụ trách điều khiển xe ngựa lên tiếng bẩm: “Đốc chủ, binh sĩ của Nghi Loan Vệ đang đứng ở cửa thành.”