Uông Ấn khẽ vỗ lên lưng Diệp Tuy, dịu dàng nói: “Đừng lo, để bổn tọa đi xử lý bọn họ.”
Lúc hắn vén rèm xe lên, tình ý và dịu dàng trên mặt đã biến mất, thần sắc khôi phục lại thành vẻ hờ hững như thường ngày, trên người mang theo luồng sát khí của những kẻ từng tắm trong mua tên biển máu.
“Đốc chủ, binh sĩ của Nghi Loan Vệ canh giữ ở cửa thành, Dương đại tướng quân muốn gặp người.” Đường Ngọc bẩm báo.
Dương Thiện Tâm mặc quân trang, cưỡi ngựa đứng ở trước Nghi Loan Vệ. Đối diện với bọn họ là đám đề kỵ mặc trang phục có thêu hoa văn mãng xà màu xanh thẫm, eo mang bội đao thất tinh.
Cả hai bên đều đứng nghiêm trang, tràn đầy khí thế. Bên nào cũng muốn áp chế nhuệ khí của đối phương nhưng vì thế lực ngang nhau nên mới dẫn đến tình trạng giằng co như hiện tại.
Sắc mặt của Dương Thiện Tâm khá bình tĩnh nhưng trong lòng lại âm thầm tức giận. Tuy hiện tại, binh sĩ của Nghi Loan Vệ và đề kỵ đang ở thế giằng co, thế nhưng... ông ta dẫn đến hơn hai trăm người, còn đề kỵ thì chỉ có hơn trăm.
Khí thế như nhau nhưng lại khác ở số lượng người, chỉ vậy thôi cũng đã đủ để nhìn ra bên nào mạnh bên nào yếu rồi.
Đây chính là đám đề kỵ thuộc quản lý của Uông Ấn...
Ánh mắt của ông ta rơi vào chiếc xe ngựa màu đen đang được đám đề kỵ bảo vệ xung quanh kia. Uông Ấn đang ở trong đó!
Ông ta là một đại tướng quân, chức vụ vốn cao hơn Uông Ấn nhưng bị ngăn cách bởi đám đề kỵ này, hiện giờ muốn gặp Uông Ấn cũng khó khăn.
Dù cho ông ta đã dẫn Nghi Loan Vệ đến ngăn cản nhưng cũng không dám ra lệnh lục soát. Bản thân ông ta biết lý do của mình sứt sẹo đến cỡ nào, cũng biết Uông Ấn đáng sợ ra sao.
Ngay lúc này, đám đề kỵ trước mặt bỗng nhiên hành động. Bọn họ nhanh chóng biến đổi trận hình, vẫn lấy Uông Ấn làm trung tâm bảo vệ nhưng chừa ra một con đường nối thẳng đến chiếc xe ngựa đen nhánh kia.
Hai mắt Dương Thiện Tâm bỗng nhiên co rụt lại. Trận hình mà đám đề kỵ này biến hóa gần giống với trận hình mà Kinh Kỳ Vệ đã diễn tập, nhưng công thủ nghiêm mật hơn hẳn thứ ông ta đã nhìn thấy.
Hiển nhiên, Uông Ấn đã cải biến trận đồ.
Việc này cũng dễ hiểu thôi, Uông Ấn đã luyện binh ở Nhạn Tây Vệ bốn năm, biết cách cải biến trận đồ cũng chẳng có gì kỳ quái. Bản lĩnh của hắn trước giờ vốn không thể khinh thường!
“Dương tướng quân, đốc chủ của chúng ta cho mời!” Một đề kỵ lên tiếng, mời Dương Thiện Tâm đi đến đầu con đường đã được chừa trống kia.
Tình hình thế này giống như Dương Thiện Tâm vội vã muốn gặp Uông Ấn vậy...
Dương Thiện Tâm cố nén sự tức giận trong lòng xuống, giục ngựa đi đến trước chiếc xe ngựa đen nhánh kia, nhìn Uông Ấn từ trên cao: “Uông đốc chủ, bổn tướng nhận được tin báo, có mật thám trốn trong xe ngựa đi ra khỏi thành cho nên phải kiểm tra kĩ, mong Uông đốc chủ phối hợp.”
Uông Ấn ngồi ngay ngắn trong xe ngựa, một tay vén màn xe lên, lạnh lùng nhìn Dương Thiện Tâm. Trên gương mặt vô cùng tuấn mỹ kia chỉ có sự lãnh đạm, chẳng nhìn ra buồn giận.
Chỉ chốc lát sau, tuấn mã dưới người Dương Thiện Tâm bỗng nâng cao hai móng trước, cất tiếng hí thê lương, giống như phải chịu đựng sự hoảng sợ vô cùng lớn.
Dương Thiện Tâm biến sắc, kìm chặt dây cương, muốn làm yên lòng vật cưỡi nhưng chẳng có tác dụng gì. Thân thể của ông ta vẫn ngã về phía sau theo động tác của con ngựa.
Ánh mắt của Dương Thiện Tâm bỗng trở nên tàn nhẫn. Ông ta nhảy xuống, đồng thời đưa tay vỗ mạnh lên cổ nó. Một tiếng “rắc” vang lên, con tuấn mã đang hí vang bỗng nhiên ngã xuống đất, co quắp mấy lần rồi tắt tiếng hẳn.
Ông ta ổn định cơ thể, lạnh lùng nói: “Súc sinh vô dụng thì giết là xong. Uông đốc chủ, ngài nói có đúng không?”
Uông Ấn khẽ nhếch môi, lộ ra một nụ cười kỳ lạ, lạnh lùng nhắc nhở: “Hẳn Dương tướng quân đã quên, người giết quân mã phải chịu hai mươi trượng, nộp phạt hai nghìn lượng, Đường Ngọc, báo việc này cho giám sát Ngự Sử của Ngự Sử Đài.”
“Vâng! Đốc chủ, thuộc hạ đã rõ!” Đường Ngọc lập tức đáp, biểu thị đã nghe lệnh.
“... Ngươi!” Dương Thiện Tâm quát lớn rồi dường như nhớ ra điều gì bèn im bặt, sắc mặt cũng dần trở nên bình thản.
Ông ta bắt chước Uông Ấn, khẽ nhếch môi, đáp: “Uông đốc chủ đã nhọc lòng rồi, chuyện giết quân mã, bổn tướng sẽ báo rõ với Ngự Sử Đài. Có điều, bây giờ bổn tướng muốn kiểm tra xe ngựa, mong Uông đốc chủ phối hợp.”
“À...” Uông Ấn cười nhạt, mắt hơi khép lại, đáp: “Chuyện liên quan đến mật thám vốn do Hồng Lư Tự quản lý. Bổn tọa không rõ, từ lúc nào mà Nghi Loan Vệ đã quản luôn cả sự vụ của Hồng Lư Tự rồi?”
“Bổn tướng phụng hoàng mệnh bảo vệ kinh triệu, phụ trách truy nã hung phạm chờ điều tra nên đương nhiên phải tận tâm tận lực. Việc này vốn không mâu thuẫn gì với Hồng Lư Tự. Uông đốc chủ đừng vòng vo nữa, mong phối hợp để Nghi Loan Vệ kiểm tra xe ngựa!” Dương Thiện Tâm không khách khí nữa.
Lần này, cuối cùng Uông Ấn cũng nhìn về phía Dương Thiện Tâm nhưng là dùng ánh mắt của người trên nhìn kẻ dưới. Bây giờ, Dương Thiện Tâm đứng đó thấp hơn tầm mắt của hắn nhiều.
“Nếu bổn tọa không đồng ý thì sao?”
Khóe môi Dương Thiện Tâm khẽ nhếch nhưng trong mắt lại không hề có ý cười: “Nếu như thế, bổn tướng phải phụng mệnh làm việc, đành đắc tội thôi. Người đâu, lục...”
“Dương tướng quân phụng lệnh của ai? Không ngại thì đưa ra cho bổn tọa xem thử? Bằng không, thứ cho bổn tọa không thể theo.” Uông Ấn ngắt lời ông ta, ngữ khí vẫn lạnh lùng như cũ.
Phụng lệnh của ai ư? Dĩ nhiên không phải của hoàng thượng mà là của hai vị quý nhân trong cung.
Ông ta không rõ vì sao hai người đó lại hạ lệnh phải điều tra nhưng đã ngồi chung một thuyền thì ông ta sẽ làm theo. Ông ta cũng muốn biết, đoàn người này đang cất giấu cái gì.
Sau khi nhận được tin Uông Ấn sắp đi du lịch Đạo Giang Nam, Dương Thiện Tâm vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ.
Tình thế bây giờ vốn đang vô cùng có lợi với Uông Ấn, vậy mà hắn không ở kinh triệu củng cố quyền lực mà còn đi Đạo Giang Nam, điều đề kỵ đến Kinh Kỳ Vệ ở Tây Sơn doanh.
Vì sao chứ?
Chẳng lẽ nguyên nhân đang giấu ở trong đoàn xe ngựa sắp xuất hành này?
Dương Thiện Tâm định nói gì đó, Uông Ấn lại lên tiếng: “Nói đến phụng mệnh làm việc, bổn tọa đang phụng lệnh của hoàng thượng đến Đạo Giang Nam. Đường Ngọc!”
Hắn vừa dứt lời, Đường Ngọc liền cung kính mở cái rương được đặt trước xe ngựa, lấy ra một quyển trục màu vàng, cẩn thận mở ra.
Dương Thiện Tâm vừa nhìn thấy nội dung trên cuốn trục liền biến sắc: Không ngờ Uông Ấn quả thật phụng lệnh của hoàng thượng đi đến Đạo Giang Nam, còn mang theo thánh chỉ bên người!
Còn hoàng lệnh truy nã mật thám... ông ta không có!
Uông Ấn đột nhiên bật cười, giọng cũng cao hơn: “Nhìn dáng vẻ này của Dương tướng quân, người không biết còn tưởng rằng bổn tọa chứa chấp mật thám. Xem ra, có ý chỉ của hoàng thượng còn chưa đủ, phải để Dương tướng quân đích thân kiểm tra mới được.”
Câu nói này quả thật đã đâm trúng tim đen ông ta, quan trọng hơn là, những người ở khoảng cách rất xa cũng có thể nghe thấy.
Sắc mặt Dương Thiện Tâm trầm xuống nhưng chưa kịp cãi lại, Uông Ấn đã hạ lệnh: “Xuống xe, cuốn rèm lên, để Nghi Loan Vệ kiểm tra!”
Theo lệnh của Uông Ấn, mấy chiếc xe ngựa ở phía sau liền vang lên tiếng động. Bọn tôi tớ và thị vệ trong phủ nhà họ Uông nhanh chóng xuống xe ngựa, cuốn hết rèm lên.