Nói đúng ra thì sau khi Uông Ấn và Diệp Tuy động phòng, trong lòng đám người Phong bá và Khánh bá đều luôn mong đợi.
Đó là chờ mong về tiểu chủ tử của phủ nhà họ Uông.
Vừa nghĩ đến đứa bé trắng trắng mềm mềm, trong lòng bọn họ lập tức trở nên mềm mại.
Đây là chuyện khiến người ta hạnh phúc biết bao. Chỉ cần thoáng nghĩ đến, khóe miệng bọn họ đều không nhịn được mà khẽ cong lên.
Bọn họ đều xuất thân từ Đề Xưởng. Đám người Phong bá, Niên bá không vợ không con, Uông Ấn chính là người bọn họ quan tâm để ý nhất.
Trước giờ bọn họ đều không từ bỏ hi vọng giải độc cho Uông Ấn, cho dù thất vọng bao nhiêu lần thì vẫn luôn trông đợi.
Triệu tam nương cúi người chào Phong bá, cung kính nói: “Phong lão, không biết ngài có gì dặn dò?”
Nàng cảm thấy khó hiểu, sao Phong lão lại gọi nàng tới? Ông còn cố ý tránh mặt phu nhân nữa, sao lại có cảm giác... lén lén lút lút vậy nhỉ?
Quan trọng hơn là, Khánh lão cũng ở bên cạnh, ánh mắt hai người lấp lánh nhìn nàng, sự mong đợi trong mắt suýt nữa trào ra.
Xảy ra... chuyện gì rồi sao?
Khánh bá ho khan, mở miệng nói: “Tam nương, không cần lo lắng, chúng ta chỉ hỏi thân thể phu nhân đã tốt hơn chút nào chưa?”
“Bẩm Khánh lão, thân thể phu nhân đã tốt hơn rồi, nhưng vẫn không có cảm giác thèm ăn.” Triệu tam nương đáp lời, càng cảm thấy khó hiểu.
Khánh lão quan tâm phu nhân? Nhưng cũng đâu cần thiết tránh mặt phu nhân nhỉ?
Phong bá đẩy Khánh bá qua một bên, nói: “Ông vẫn cứ vòng vo như vậy... Để ta nói.”
Ông hòa ái nhìn Triệu tam nương, cười nói: “Tam nương, xin hỏi cô, tháng này kinh nguyệt của phu nhân có tới không?”
“Phong... Phong lão, ngài hỏi chuyện này... làm gì?” Triệu tam nương quả thật vô cùng kinh hãi, sắc mắt lập tức trở nên lúng túng.
Khánh bá chen lời, nói: “Có phải kinh nguyệt của phu nhân bị trễ rồi không? Người hầu hạ thân cận bên cạnh như các cô có nghĩ tới chuyện có thể phu nhân đã... mang thai rồi không?”
Khánh bá nhấn mạnh ba chữ “mang thai rồi”.
Dứt lời, hai người đều nhìn Triệu tam nương không chớp mắt, ánh mắt giống nhau như đúc, đều như đang mỏi mắt trông chờ nghe được tin tốt.
Thì ra là vậy!
Lúc này Triệu tam nương mới bừng tỉnh.
Nhưng... vẻ mặt của Triệu tam nương hơi chần chừ... Đối mặt với ánh mắt chờ mong nóng bỏng như vậy, nàng không đành lòng trả lời.
Thấy dáng vẻ đó của nàng, ánh sáng trong mắt Phong bá hơi ảm đạm, vẫn hiền hòa cười nói: “Cô cứ nói, đừng ngại, chúng tôi muốn nghe.”
Triệu tam nương nhìn qua chỗ khác, không dám đối mặt với bọn họ, cúi đầu đáp: “Kinh nguyệt của phu nhân sáng nay mới đến, cũng chính là vì vậy cho nên mới mệt nhọc buồn ngủ, không thèm ăn.”
“À... Thì ra là vậy.” Phong bá đáp lại nhưng ánh mắt lập tức tối xuống.
Khánh bá ở bên cạnh cũng như vậy, còn không muốn nói.
Vẻ mất mát trong giọng nói của Phong bá rõ ràng như vậy khiến Triệu tam nương không nhịn được mà ngẩng đầu, sau đó ngẩn người.
Trong ấn tượng của nàng, Phong bá, Khánh bá vẫn luôn mạnh mẽ tỉnh táo. Bọn họ bảo vệ đốc chủ và phủ nhà họ Uông, giống như trưởng bối không có chuyện gì không làm được vậy. Có bọn họ ở đây thì không cần phải lo lắng điều gì.
Giờ phút này bọn họ lại thất vọng như vậy...
Triệu tam nương nghĩ một lát rồi an ủi: “Phong lão, Khánh lão, bản thân phu nhân là đại phu, thân thể người có tình trạng gì bản thân người rõ ràng nhất. Huống hồ phu nhân đã từng nói với Quý ma ma là độc trên người đại nhân vừa mới được giải, người còn chưa thích hợp để mang thai...”
Nghe những lời này, Phong bá lắc đầu, cười nói: “Là chúng ta không tốt, chúng ta nóng lòng nên bị loạn. Đúng vậy, độc của chủ tử mới được giải, quả thật chưa thích hợp để có con. Là chúng ta quá nóng lòng rồi.”
Thật ra thì trước đó Chu thái y cũng đề cập đến vấn đề này, còn dặn dò chủ tử chú ý cẩn thận một chút, nhưng bọn họ thấy triệu chứng khó chịu của phu nhân còn tưởng là...
Sau khi Triệu tam nương đi rồi, Phong bá và Khánh bá đưa mắt nhìn nhau, sau đó thở dài.
Chủ tử đã giải được độc, thân thể đã khôi phục, dựa vào mức độ ân ái của chủ tử và phu nhân, phu nhân có thai là chuyện sớm hay muộn mà thôi!
Chắc chắn sẽ có tiểu chủ tử, bọn họ nhất định có thể đợi được!
Phong bá nghĩ đến đây, ánh mắt dần dần sáng ngời, tự nhủ: “Đúng là như vậy, từ từ chờ mới phải!”
Trong lúc chờ đợi bọn họ có thể làm chuyện khác!
Vì vậy, đám đề kỵ ngạc nhiên phát hiện không biết bắt đầu từ khi nào, Phong lão đi theo bên cạnh đốc chủ mỗi lúc rảnh rỗi đều cầm một miếng gỗ suy nghĩ, còn cầm một con dao khắc miếng gỗ kia như đang làm vật gì đó vậy.
Đường Ngọc liếc mắt nhìn từ xa thì thấy đó là một cục gỗ hình dáng kỳ quái, không nhìn ra là cái gì nhưng Phong lão lại cứ tỏ vẻ thần thần bí bí, mọi người cũng không tiện nhìn trộm nữa.
Uông Ấn không biết chuyện về Phong bá, Khánh bá, hắn nhận được một mật lệnh từ Kinh Triệu đưa tới, sắc mặt hơi nặng nề.