Uông Xưởng Công

Chương 940: Chương </span></span>940TRÊN TRIỀU ĐÌNH



Uông Ấn nhận được mật thư, là của đề kỵ ở Kinh Triệu nói về thế cục ở Kinh Triệu.

Sau hội thơ ở Cô Sơn, mặc dù hắn vẫn luôn ở ẩn dưới núi Tiêu Nhiên không ra, nhưng chuyện nên làm lại chưa từng để lỡ.

Ví dụ như Tôn Trường Uẩn đã trình kiến giải về “môn đệ thiên tử” lên ti Khảo Công của Lại Bộ. Uông Ấn cũng bẩm báo với Vĩnh Chiêu Đế về tình hình thư viện đạo Giang Nam, trình bày chuyện mình muốn khiến thư viện Thanh Vân, thư viện Văn Hoa và quan viên trẻ tuổi hình thành thế gọng kiềng ba chân.

Đúng như hắn dự đoán, quan niệm “môn đệ thiên tử” của Tôn Trường Uẩn vừa được đưa ra, toàn bộ Kinh Triệu đều chấn động.

Lúc Trung Thư Lệnh Bùi Đỉnh Thần nghe thấy tin tức này, trên mặt không nhịn được lộ ra vẻ vui mừng, ở điện Tử Thần bẩm báo: “Hoàng thượng, đây là chuyện vui của triều ta! Nếu như sĩ tử ra làm quan vì nước nhà đều trở thành môn đệ thiên tử, như vậy có thể tránh khỏi chuyện kéo bè kết phái, có lợi lớn cho triều đình!”

Bùi Đỉnh Thần tùy tiện suy nghĩ cũng có thể nghĩ ra năm ba chỗ tốt.

Quan viên trẻ tuổi tên là Tôn Trường Uẩn này quả thật quá thần kỳ! Triều đình có thế hệ sau tài năng như vậy đúng là có phúc!

Lúc này, Thiệu Thế Thiện cũng đang ở điện Tử Thần lại có vẻ do dự nói: “Hoàng thương, Tôn Trường Uẩn này đã đi thi ra làm quan, vốn đang đợi ở Bí Thư Tỉnh chờ bổ nhiệm, sao lại xuất hiện ở đạo Giang Nam? Thần nghe nói lúc trước cậu ta theo Uông đốc chủ đi du lịch? Tôn Trường Uẩn đề xuất như vậy liệu có nội tình gì khác hay không?”

“Không biết Thiệu đại nhân cho rằng có nội tình gì? Kiến giải này chứng minh tầm nhìn xa trông rộng của Tôn Trường Uẩn... Ít nhất bản quan không nghĩ ra được có kiến giải trác tuyệt như vậy, người này nhất định là nhân tài hiếm có, còn có thể có nội tình gì?” Bùi Đỉnh Thần nói vậy.

Ông biết vì sao Thiệu Thế Thiện tận lực nhắc tới quan hệ của Tôn Trường Uẩn và Uông đốc chủ, không phải vì muốn khiến hoàng thượng bất mãn với Uông đốc chủ và Tôn Trường Uẩn hay sao?

Thiệu Thế Thiện là tổ phụ của Thập hoàng tử phi, quan hệ mật thiết với Vi hoàng hậu. Hôm nay Vi hoàng hậu vì Uông Ấn mà thất thế, Thiệu Thế Thiện cứ cố nhằm vào Uông Ấn là chuyện có thế hiểu được.

Bùi Đỉnh Thần biết trong triều không thể thiếu tranh giành đấu đá, bản thân ông có thể lên đến Trung Thư Lệnh cũng không phải thật sự lương thiện không tranh giành, nhưng chỉ vì đấu đá quyền lực mà bỏ qua chuyện tốt với triều đình quốc gia, ông trăm triệu lần không thể tha thứ được.

Thiệu Thế Thiện muốn nhắm vào Uông Ấn cũng được thôi, nhưng lại kéo theo Tôn Trường Uẩn, kéo theo “môn đệ thiên tử”, ông sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Ánh mắt Thiệu Thế Thiện khẽ đảo, cười nói với Bùi Đỉnh Thần: “Bùi đại nhân, chẳng phải bản quan chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ thôi, sao Tôn Trường Uẩn lại tới đạo Giang Nam với Uông đốc chủ nhỉ? Không phải ai khác, đúng lúc Tôn Trường Uẩn lại đề xuất kiến giải này?”

“Thiệu đại nhân nói vậy mới thật sự khiến bản quan kinh ngạc đấy. Quan viên triều đình đông như vậy, đúng lúc lại là Tôn Trường Uẩn nói ra, đủ thấy quả là tài năng xuất chúng. Thiệu đại nhân nói vậy, chẳng lẽ... là bởi vì Tôn Trường Uẩn là đệ tử của Tạ đại nhân đã mất?” Bùi Đỉnh Thần cũng cười nói, ánh mắt nghiêm khắc, không hề có ý nhượng bộ.

Bùi Đỉnh Thần thấy rõ tâm tư của Thiệu Thế Thiện, lúc trước chỉ là nhìn thấu không nói thẳng ra mà thôi. Hôm nay... ông tuyệt đối sẽ không để bất cứ kẻ nào cản trở việc phát triển “môn đệ thiên tử”!

Vừa nhắc đến Tạ Giới, sắc mặt Thiệu Thế Thiện lập tức thay đổi. Ông ta là người thay thế vị trí của Tạ Giới, cho dù đã mấy năm trôi qua nhưng vẫn bị người đem ra so sánh với Tạ Giới. Ông ta kiêng kỵ nhất chính là điều này.

Lời ấy của Bùi Đỉnh Thần đúng là nhằm vào chỗ đau của ông ta mà đâm, khiến ông ta nhất thời không nói gì được.

Ngay cả vẻ mặt của Vĩnh Chiêu Đế cũng lóe lên chút mất tự nhiên. Ông ta giơ tay lên cản tranh luận của hai người lại, bình tĩnh nói: “Được rồi, không cần vì vậy mà tranh luận nữa. Chuyện liên quan đến môn đệ thiên tử, trẫm sẽ để Lại Bộ, Lễ Bộ đảm nhiệm.”

Trong chuyện này, đế vương đương nhiên đứng ở phe Bùi Đỉnh Thần rồi.

Hiện giờ, sức ảnh hưởng của thư viện đạo Giang Nam, tâm hướng của văn nhân sĩ tử mới là chuyện mà ông ta quan tâm nhất. Nếu có cách làm tan rã ảnh hưởng của thư viện đạo Giang Nam, thu phục lòng của sĩ tử trong thiên hạ thì chính là chuyện tốt.

Ông ta không quan tâm kẻ đề xuất biện pháp này là ai.

Còn về Tôn Trường Uẩn.... Người này ông ta cũng biết.

Ban đầu Uông Ấn tới đạo Giang Nam là muốn thu phục đám người Chu Diễn. Ông ta cho phép hắn có thể dẫn một vài người đi cùng. Uông Ấn chọn một vài sĩ tử ở Quốc Tử Giám, cũng chọn một vài quan viên trẻ tuổi từ các quan nha, Tôn Trường Uẩn này chính là một trong số đó.

Còn việc Tôn Trường Uẩn là đệ tử của Tạ Giới... Tạ Giới cũng đã chết mấy năm, còn gì để nói nữa?

“Vâng, thần đã hiểu.” Bùi Đỉnh Thần và Thiệu Thế Thiện đồng thanh nói.

Bọn họ đứng ở vị trí trung tâm, nhiều năm qua đã ở bên vua, tự nhiên có thể từ những lời đế vương nói suy ra ý nghĩ trong lòng của đế vương.

Môn đệ thiên tử là chuyện nhất định phải làm!

Trong cung Thọ Khang, Hiền phi nghe nội thị bẩm báo, gương mặt vẫn mang vẻ không ai nhìn thấu như cũ: “Hả? Tôn Trường Uẩn đó đã đi theo Uông Ấn tới đạo Giang Nam? Là người của Uông Ấn?”

Từ khi bốn chữ “môn đệ thiên tử” vừa xuất hiện, quan trường Đại An có ai không biết Tôn Trường Uẩn?

Ngay cả người ở trong thâm cung không ra ngoài như Hiền phi cũng đã nhiều lần nghe thấy cái tên “Tôn Trường Uẩn”.

Bà ta thật sự không nghĩ tới đệ tử của Tạ Giới lại đi theo Uông Ấn đến đạo Giang Nam. Uổng cho lúc trước quan viên đạo Giang Nam cứ không dám xác định lần này Uông Ấn có tới phủ Hàng Châu hay không.

Hôm nay Tôn Trường Uẩn đã nổi danh thiên hạ, Uông Ấn không ở phủ Hàng Châu thì ở nơi nào?

Một đám ngu xuẩn!

Bà ta uống một ngụm trà rồi mới lên tiếng: “Hoàng thượng tất nhiên sẽ ủng hộ Tôn Trường Uẩn. Hôm nay, trong chuyện môn đệ thiên tử, Tôn Trường Uẩn đã lập được công lớn, chắc chắn Uông Ấn cũng sẽ vì thế mà thơm lây.”

“Nương nương anh minh, điện Tử Thần truyền đến tin tức, Bùi đại nhân và Thiệu đại nhân cũng vì vậy mà tranh luận, hoàng thượng đã cho Lại Bộ và Lễ Bộ cùng lo liệu việc này.” Nội thị cung kính trả lời.

Để Lại Bộ và Lễ Bộ lo liệu việc này tức là chắc chắn sẽ đưa bốn chữ “môn đệ thiên tử” vào tuyển chọn khoa cử. Đó là chuyện không thể nào ngăn cản được, bà ta bỗng nhiên cảm thấy không đáng phí tâm tư lên chuyện này.

Điều bà ta để ý hơn là một chuyện khác.

“Nhị Thập Nhất hoàng tử vẫn còn đang bệnh à?” Bà ta bưng tách trà lên, tùy ý hỏi.