Uông Xưởng Công

Chương 941: Chương </span></span>941SUY TÍNH



“Hồi bẩm nương nương, Nhị Thập Nhất hoàng tử vẫn đang bị bệnh. Cách vài ba hôm, hoàng thượng sẽ tới cung Diên Hi thăm ngài ấy. Thái y nói còn phải tiếp tục nghỉ ngơi điều dưỡng.” Nội thị Hà Anh đáp, nói tường tận tin tức thám thính được ra.

Tiếp tục nghỉ ngơi điều dưỡng?

Nhắc tới thì bắt đầu từ khi Trịnh Vân Hồi bị bệnh, ngoài Thập Cửu hoàng tử Trịnh Thụy tới thăm một lần, sau đó cũng chưa từng có ai gặp nữa.

Tên nhóc này thật sự đang ở cung Diên Hi dưỡng bệnh sao?

Đương nhiên Hiền phi không tin, bà ta từng để Trịnh Thụy qua thăm dò mấy lần nhưng đều bị Thuần phi ngăn cản, cuối cùng hoàng thượng hạ lệnh để Trịnh Vân Hồi chuyên tâm nghỉ ngơi, bất kì ai cũng không được quấy nhiễu.

Tình huống như vậy đã khiến bà ta khẳng định trăm phần trăm rằng Trịnh Vân Hồi đã không còn ở trong cung nữa.

Còn việc Trịnh Vân Hồi đi đâu? Điều này cũng không cần suy đoán nhiều. Lúc Trịnh Vân Hồi bị bệnh chính là lúc Uông Ấn rời khỏi Kinh Triệu đến đạo Giang Nam... chắc chắn Trịnh Vân Hồi đã theo Uông Ấn đến đạo Giang Nam rồi.

Quan trọng hơn là hoàng thượng cũng biết chuyện này, hơn nữa hoàng thượng còn đang che giấu cho Trịnh Vân Hồi. Vì sao hoàng thượng lại để Trịnh Vân Hồi đến đạo Giang Nam?

Bà ta cũng từng âm thầm dò xét, muốn từ miệng hoàng thượng biết được tin gì đó, nhưng hoàng thượng vẫn luôn tránh né không nói đến.

Trước kia hoàng thượng tin tưởng bà ta như vậy, ngay cả chuyện trọng yếu như Nam khố cũng nói cho bà ta biết, nhưng lần này, chuyện Trịnh Vân Hồi đến đạo Giang Nam, hoàng thượng lại giấu bà ta?

Điều này khiến Hiền phi cảm thấy khó hiểu, cũng khiến trong lòng bà ta xuất hiện cảm giác nguy cơ. Điều đó liệu có nghĩa hoàng thượng không còn tin tưởng bà ta tuyệt đối nữa hay không? Cho nên mới không nói cho bà ta biết những chuyện này?

Một khi mất đi sự tin tưởng tuyệt đối của hoàng thượng, như vậy sau này bà ta...

Bà ta tuyệt đối không cho phép chuyện này xuất hiện!

Cho nên dù đã chứng thực chuyện Trịnh Vân Hồi đến đạo Giang Nam, bà ta cũng không vội hành động gì, chính vì cố kỵ thái độ của hoàng thượng đối với bà ta.

Chân mày Hiền phi thoáng nhíu lại, trên mặt không còn cảm giác lạnh nhạt không để ý đến bất cứ chuyện gì kia nữa, khiến cung nữ nội thị bên cạnh cũng không khỏi căng thẳng.

Tâm trạng nương nương ít khi dao động, bởi vì tất cả đều nằm trong lòng bàn tay bà ta, bây giờ chỉ là chuyện Nhị Thập Nhất hoàng tử đến đạo Giang Nam, sao nương nương lại căng thẳng để ý như thế?

“Nương nương, bây giờ nên làm như thế nào?” Nội thị xin chỉ thị từ Hiền phi.

Hiền phi suy nghĩ một lát rồi lạnh giọng căn dặn: “Nói tin tức Nhị Thập Nhất hoàng tử đến đạo Giang Nam cho Dương Thiện Tâm và hoàng hậu, bọn họ sẽ biết nên làm gì.”

Nếu Trịnh Vân Hồi đã xuất cung, vậy thì cứ để thằng nhóc đó vĩnh viễn không về cung là được!

Hoàng cung bốn phía là tường đỏ, nào dễ ra ra vào vào như vậy? Nghĩ đến thì, bản cung cũng đã sắp hai mươi năm không được xuất cung rồi, cho dù hoàng tử như Trịnh Vân Hồi cũng không thể ngoại lệ!

“Vâng, nương nương, vậy nô tài đi xử lý!” Hà Anh cung kính trả lời.

Sau khi căn dặn Hà Anh lùi ra ngoài, Hiền phi hỏi cung nữ mặt mũi tầm thường bên cạnh: “Minh Nhạn, chuyện bản cung dặn dò ngươi làm có tiển triển gì không?”

Minh Nhạn lập tức đáp lời: “Nương nương, Sở thái y nói đã có tiến triển, ngay cả Phụng Ngự của Thượng Dược Cục cũng không biết. Sở thái ý nói cảm tạ ân tình cứu mạng của nương nương nên nguyện nghe lời sai bảo của người.”

Hiền phi khẽ cười, ánh mắt lại lộ vẻ xem thường.

Sở thái y chịu nghe lời bà ta sai bảo có thể không chỉ vì ơn cứu mạng mà là vì trong tay bà ta nắm thóp của ông ta, còn là vì những vinh hoa phú quý vô thượng kia nữa.

Ân uy cùng sử dụng, đây là đạo lý mỗi người trong hậu cung đều biết, làm sao bà ta lại không biết được?

Qua mấy ngày, lúc Vĩnh Chiêu Đế đến cung Thọ Khang, Hiền phi liền bẩm báo: “Hoàng thượng, thần thiếp có một lời, không biết có nên nói hay không.”

“Hả? Ái phi có lời gì không ngại cứ nói thẳng.” Vĩnh Chiêu Đế cười nói, không khỏi hiếu kỳ.

Cách vài ngày ông ta lại tới cung Thọ Khang một chuyến, cũng là vì ở cùng Hiền phi rất thoải mái thả lỏng. Mặc dù Hiền phi làm người hơi lạnh nhạt, nhưng có lời nào nói lời đó, dường như trước giờ đều không sợ ông ta sẽ tức giận hay không, cũng không biết cái gì gọi là thiên uy khó phạm.

Thật ra người ở càng cao lại càng thấy lạnh lẽo, Vĩnh Chiêu Đế ở trên cao luôn được người ta nịnh nọt, hiếm có ai không sợ cái gì cũng không tranh giành gì như Hiền phi, có thể khiến ông ta hoàn toàn thả lỏng tinh thần.

Nghe thấy Vĩnh Chiêu Đế nói vậy, Hiền phi cười, vẻ lạnh nhạt trên mặt tan biến, đáp lời: “Hoàng thượng, vậy thì thần thiếp nói thẳng. Hoàng thượng, thần thiếp cho rằng hoàng thượng đang độ tuổi xuân, cần phải nạp nhiều phi tần để bổ sung vào hậu cung. Những năm gần đây, phi tần trong cung giảm bớt không ít, đây cũng không phải là phúc của triều đình. Thuần phi có lẽ còn trẻ, còn chưa nghĩ tới điều này, nhưng thần thiếp không thể không nói.”

Vĩnh Chiêu Đế ngẩn người, kinh ngạc nói: “Nạp phi?”

Trẫm đã đến tuổi này rồi, còn mở rộng hậu cung? Điều này sợ là không ổn.

Hiền phi gật đầu nói: “Hoàng thượng nhân hậu, chỉ mở rộng hậu cung khi mới lên ngôi, cũng đã hai mươi sáu năm rồi, hôm nay trong cung chỉ còn lại một vài phi tử chức vị cao, hậu cung của hoàng thượng trống không quạnh quẽ, trong cung vẫn nên náo nhiệt thì tốt hơn.”

Những năm qua, Thục phi, một trong tứ phi đã chết, Mẫn phi chết trẻ, cháu gái của Tạ Lộc Niên - Thái Thường Khanh cũ là Lương quý tần cũng đã bệnh chết, còn một vài mỹ nhân, tài nhân cũng đều hương tiêu ngọc vẫn, cẩn thận nghĩ lại, trong hậu cung cũng không còn dư lại mấy người.

Thấy Vĩnh Chiêu Đế do dự, Hiền phi tiếp tục nói: “Hoàng thượng, thần thiếp cho rằng chuyện hoàng thượng nạp hậu cung có thể khiến triều thần biết rằng hoàng thượng đang tuổi thịnh, có lợi cho việc ổn định triều chính.”

Hiền phi làm bạn với vua nhiều năm như thế, đương nhiên biết Vĩnh Chiêu Đế không phải là người trầm mê trong sắc đẹp, nhưng không đắm chìm cũng không có nghĩa sẽ từ chối.

Ngày ngày đều có sự thay đổi, đương nhiên suy nghĩ cũng sẽ biến hóa, trước kia hoàng thượng không trầm mê sắc đẹp, không có nghĩa sau này vẫn sẽ như vậy.

Người ở độ tuổi như hoàng thượng, giang sơn đã sớm vững chắc, hoàng quyền nắm chắc trong tay, ngoài việc kiêng kỵ với một vài quyền thần ra đã không còn bao nhiêu người bao nhiêu chuyện có thể tạo nên cơn sóng lớn trong lòng hoàng thượng nữa rồi.

Nhưng hoàng thượng thân là đàn ông, dưới cái nhìn của bà ta, thứ có thể khiến tâm tình một người đàn ông dao động, sau đó gợi lên hùng tâm tráng trí, ngoài quyền lực ra thì chỉ có đàn bà.

Còn cộng thêm lợi ích cho triều đình, hoàng thượng nhất định sẽ đồng ý.

Cho dù như thế nào, bà ta cũng sẽ khiến hoàng thượng đồng ý, nhân lúc sự tin tưởng tuyệt đối của hoàng thượng đối với bà ta còn chưa hoàn toàn biến mất.