Sau hội thơ Cô Sơn, Tôn Trường Uẩn bỗng nổi danh trong giới văn học ở đạo Giang Nam, theo đó ngay cả ngôi nhà hoa bên bờ Tương Hồ dưới chân núi Tiêu Nhiên kia cũng trở thành nơi được nhiều người chú ý.
Không biết từ đâu truyền ra tiếng gió, nói người ở ngôi nhà hoa kia chính là Uông đốc chủ của Đề Xưởng, lại truyền rằng “tiên sinh” trong miệng Tôn Trường Uẩn chính là Uông đốc chủ.
Kể từ đó, quan trường giới văn học đạo Giang Nam không xôn xao hỗn loạn thêm nữa, mà đột nhiên ngừng lại, như thể mọi chuyện đang đến thời điểm cao trào nhất thì dừng.
Tôn Trường Ẩn thi cử ra làm quan, hiện đang chờ ở Bí Thư Tỉnh đợi bổ nhiệm, ảnh hưởng trong quan trường chưa có, nhưng một văn nhân sĩ tử lại gọi một hoạn quan là “thầy”, thật sự là làm nhục kẻ đọc sách!
Tiếng “xưng hô” này trực tiếp đạp mặt mũi của người đọc sách xuống dưới chân. Tôn Trường Uẩn không thể được coi là một người đọc sách!
Sĩ tử trong thư viện vốn mang dáng vẻ thư sinh, dáng vẻ thư sinh đó lại mang nhiệt huyết anh dũng, cũng có xung động lỗ mãng, đó cũng có thể coi là một trong những đặc sắc lớn nhất của người trẻ tuổi đọc sách.
Ban đầu có vạn tên sĩ tử cầu xin cho Khúc Công Độ, đó là biểu dương nhiệt huyết anh dũng, hiện tại ở đạo Giang Nam cũng có mấy nghìn sĩ tử chửi bới, khinh miệt Tôn Trường Uẩn, tỏ rõ vẻ lỗ mãng kích động.
Dưới sự dẫn dắt tận lực của thư viện Thanh Vân, những sĩ tử đạo Giang Nam này hận không thể chạy tới dưới chân núi Tiêu Nhiên xé Tôn Trường Uẩn thành hai nửa. Chẳng qua là những mê trận và canh phòng trùng trùng điệp điệp dưới chân núi Tiêu Nhiên kia cản bọn họ lại bên ngoài, còn có một vài người sợ hung danh của Uông đốc chủ nên lựa chọn lùi về sau.
Đối với con sóng dữ ở giới văn học Đạo Giang Nam, mặt Uông Ấn không đổi sắc, ngày ngày dẫn Diệp Tuy thoải mái chơi thuyền ở Tương Hồ, giống như không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Còn về Tôn Trường Uẩn, ban đầu cũng coi như ổn định, nhưng nghe thấy tin có rất nhiều sĩ tử muốn xông vào núi Tiêu Nhiên hành hung thì y lại đứng ngồi không yên.
Hiếm có khi Uông Ấn không đi ra ngoài, Tôn Trường Uẩn vội tới cầu kiến, lo lắng hỏi: “Đốc chủ, ta... Có phải ta tạo thêm phiền toái cho ngài rồi không? Ta có thể rời khỏi núi Tiêu Nhiên.”
Ban đầu ở bên Tây Hồ, y không nên gọi Uông đốc chủ là “tiên sinh” ngay trước mặt mọi người. Dù y đúng là đã đi theo Uông đốc chủ học tập ba năm, nhưng trước giờ Uông đốc chủ chưa từng thừa nhận y là đệ tử.
Quan trọng hơn là y đột nhiên nói vậy lại mang đến cho Uông đốc chủ sự sỉ nhục lớn như thế.
Sĩ tử không thể gọi hoạn quan là tiên sinh? Thiên hạ lại có đạo lý như vậy?
Người dạy bảo mình chính là thầy.
Y không muốn hành động ở hội thơ Cô Sơn của mình lại mang đến phiền phức gì cho Uông đốc chủ.
Uông Ấn thản nhiên nhìn y, trên mặt không chút gợn sóng, chỉ hỏi: “Phiền toái? Vì sao lại cho đó là phiền toái?”
“Những người đó sẽ tới đây, sẽ ảnh hưởng đến Đốc chủ...” Tôn Trường Uẩn còn muốn nói gì đó, nhưng thấy Uông Ấn lắc đầu, trong mắt rõ ràng có vẻ không vui, y vội vàng dừng lời đang nói lại.
Uông Ấn lại nhìn Tôn Trường Uẩn, hơi rũ mắt: “Bốn chữ môn đệ thiên tử là bổn tọa bảo Đường Ngọc nói với ngươi, lúc ấy ngươi có sợ hãi lùi bước?”
Tôn Trường Uẩn nhanh chóng lắc đầu, chuyện này y chưa từng do dự, bởi vì y biết bốn chữ này là đúng, y nhất định phải nghĩ cách nói ra bốn chữ này.
“Nếu lúc ấy không sợ hãi lùi bước, bây giờ cũng đừng hối hận bất an. Lời đã nói ra, chuyện đã làm rồi thì phải gánh vác cho dù kết quả là gì, huống hồ kết quả này cũng không phải không tốt.” Uông Ấn đáp, giọng vẫn hết sức bình tĩnh.
Dẫu sao tuổi tác Tôn Trường Uẩn vẫn còn nhỏ, cho dù đã trải qua nhiều chuyện nhưng lúc gặp phải chuyện khó tránh khỏi đứng ngồi không yên, nhưng vậy thì sao?
Một người trẻ tuổi muốn trưởng thành nhất định phải trải qua thời điểm như vậy, mỗi một bước đường, mỗi một chuyện đều sẽ không là uổng phí. Đây đều là thềm đá giúp Tôn Trường Uẩn lớn lên, cuối cùng xây dựng thành một con đường lên đến đài cao.
Đây là hi vọng của Tạ Giới, cũng là... trông mong của bổn tọa.
Không biết là nghĩ tới Tạ Giới đã quá cố hay là thấy Tôn Trường Uẩn như hiểu ra, vẻ mặt Uông Ấn thoáng thư giãn một chút, giọng vẫn bình thản như cũ: “Đừng nghĩ quá nhiều, không cần để ý tới sĩ tử thư viện đạo Giang Nam, ngươi cứ dạy bảo điện hạ thật tốt là được.”
Những ngày tháng này, thời gian Trịnh Vân Hồi và Tôn Trường Uẩn ở chung với nhau rất nhiều, Trịnh Vân Hồi còn nhỏ, Tôn Trường Uẩn cũng còn trẻ nên đã có một đoạn tình nghĩa hiếm có.
Loại tình nghĩa này không biết nên hình dung như thế nào, có điều Uông Ấn và Diệp Tuy đều cảm thấy vui mừng vì chuyện này.
Bây giờ hai người bọn họ sống chung hòa hợp, đây chính là chuyện tốt.
Giọng nói, vẻ mặt bình tĩnh của Uông Ấn trước giờ luôn mang theo một vẻ mạnh mẽ ung dung khiến người ta yên lòng một cách thần kỳ.
Giờ phút này Tôn Trường Uẩn cũng cảm thấy như vậy. Rõ ràng Uông Ấn không nói những gì quá cao siêu, nhưng trong lòng y lại dần bình tĩnh lại, vẻ đứng ngồi không yên lúc trước cũng từ từ tan biến đi.
Đúng rồi, nếu lúc ấy y chưa từng sợ hãi lùi bước, vậy thì bây giờ cũng không có gì phải sợ hãi bất an, chỉ cần đối diện với nó mà thôi.
Y khom người thật sâu trước Uông Ấn, cung kính nói: “Đốc chủ, ta đã hiểu.”
Uông Ấn đứng lên, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt rơi xuống người Tôn Trường Uẩn. Không nhìn ra được gì bên trong ánh mắt ấy, nhưng không biết vì sao tim của Tôn Trường Uẩn đập mạnh, có sự kích động mừng rỡ không sao giải thích được.
“Đốc chủ...” Tôn Trường Uẩn cất tiếng gọi, giọng nói càng thêm cung kính, môi mím thật chặt, giống như sắp nghênh đón thứ gì đó.
Uông Ấn vẫn hơi rũ mắt, nhàn nhạt nói: “Nếu ngươi bằng lòng, từ nay về sau cứ gọi bổn tọa là tiên sinh.”