Sau khi Diệp Tuy biết chuyện này thì im lặng một lúc, sau đó hỏi: “Bán Lệnh, thật ra thì chàng có chủ ý gì?”
Bắt đầu từ khi hắn nói muốn dẫn Tôn Trường Uẩn đến đạo Giang Nam, nàng đã mơ hồ cảm thấy dường như hắn đã đưa ra quyết định nào đó.
Vốn nàng còn tưởng rằng quyết định này là khảo hạch Tôn Trường Uẩn hay gì khác, không ngờ... Bán Lệnh lại vượt qua cửa ải kia của bản thân, bằng lòng cho Tôn Trường Uẩn gọi là tiên sinh.
Thật ra thì ba năm Tôn Trường Uẩn đi theo Bán Lệnh ở Nhạn Tây Vệ đó, Bán Lệnh thay thế Tạ Giới đã qua đời dạy dỗ Tôn Trường Uẩn, mặc dù không xưng là thầy, nhưng lại thực sự có ơn làm thầy.
Nhưng Tôn Trường Uẩn là đệ tử của Tạ Giới, mặc dù Bán Lệnh dạy Tôn Trường Uẩn nhưng không tự cho mình là tiên sinh, Tôn Trường Uẩn đương nhiên cũng không thể xưng hô như vậy.
Nàng biết hắn đang cố kỵ điều gì.
Cố kỵ Tạ Giới đã qua đời, càng cố kỵ chuyện thân phận đốc chủ Đề Xưởng sẽ mang đến phiền toái cho Tôn Trường Uẩn.
Nàng nhìn thấu nhưng không nói ra, cho nên từ trước đến giờ cũng không hỏi đến chuyện này, nhưng bây giờ Bán Lệnh lại nói ra một câu như vậy.
Uông Ấn gật đầu: “Đúng vậy, A Ninh hiểu ta nhất, chắc chắn đã chú ý.”
Dứt lời, hắn cúi đầu ngửi hương trà Diệm Khê, trong đầu xuất hiện dáng vẻ Tôn Trường Uẩn kích động, giống như còn có thể nghe ra tiếng gọi “tiên sinh” hết lần này đến lần khác của y.
Đúng vậy, qua chuyến đi đến Đạo Giang Nam này, bổn tọa cũng mới xác định được Tôn Trường Uẩn đã sớm coi bổn tọa là thầy, cũng không để ý đến chuyện Đề Xưởng có phiền toái hay không.
Xét ra thì ở chuyện này bản tọa còn không bằng Tôn Trường Uẩn.
Uông Ấn nhấp một ngụm trà, khóe miệng hơi cong lên, mặc dù không nói gì nữa nhưng vẻ ung dung khoái trá trong lòng đã để lộ hết không sót chút gì.
Chắc hẳn là đang vui vì có người học trò như Tôn Trường Uẩn.
Diệp Tuy bưng tách trà lên, kính Uông Ấn: “Bán Lệnh, thiếp lấy trà thay rượu, chúc mừng chàng có được một đệ tử giỏi! Chắc hẳn Tạ đại nhân dưới suối vàng biết được cũng cảm thấy vui mừng vì chuyện này, có cần thiếp chuẩn bị chuyện liên quan đến bái sư hay không?”
Uông Ấn nâng tách trà lên với nàng, mỉm cười uống cạn rồi nói: “Lời chúc của A Ninh ta xin nhận. Còn chuyện bái sư thì thôi đi, Tạ Giới mới là thầy của y.”
Diệp Tuy suy nghĩ một lát, gật đầu đồng ý nói: “Đúng thế, Bán Lệnh nói đúng.”
Thầy, tiên sinh đều là người chỉ dạy, triều đình cũng không quy định người đọc sách chỉ có thể bái một thầy, nhưng người có thể kính trọng mà gọi là “thầy”, “tiên sinh” trước giờ ngầm ước định cũng chỉ có một người.
Nếu không vấn đề tọa sư cũng không trở thành một tai họa ngầm trong cục diện triều đình.
Bán Lệnh thu Tôn Trường Uẩn làm học trò đã là cách làm khác với người khác rồi, truyền ra ngoài có lợi cho Bán Lệnh nhưng lại không có ích lợi gì với Tôn Trường Uẩn.
Đã như vậy, vẫn nên khiếm tốn làm việc cho thỏa đáng thì hơn.
“Tôn Trường Uẩn đã được quan trường giới văn học đạo Giang Nam chú ý, Vương Hối truyền tin tới nói hoàng thượng đã cho Lại Bộ, Lễ Bộ tham dự vào chuyện môn đệ thiên tử, hơn phân nửa Tôn Trường Uẩn sẽ nhậm chức ở phủ Hàng Châu, vẫn nên tận lực giảm thiểu mâu thuẫn.” Uông Ấn nói như vậy.