Uông Xưởng Công

Chương 944: Chương </span></span>944PHƯỢNG NGHI ĐẾN



Cơn chấn động mà Tôn Trường Uẩn mang đến tại hội thơ Cô Sơn đã thu hút sự chú ý của giới văn học và quan trường đạo Giang Nam. Nhưng bởi vì tính đặc thù của thư viện, lại vì lời đồn đại về Uông đốc chủ nên không một ai tới bái phỏng một cách công khai.

Cũng có không ít người âm thầm dò hỏi, thế nhưng những người này căn bản không thể tới gần vườn hoa dưới chân núi Tiêu Nhiên, chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn hàng rào bên ngoài.

Lâu Phượng Nghi này, vậy mà trở thành người đầu tiên đưa thiếp tới bái phỏng.

Đương nhiên, ông có thể thuận lợi tới trước phủ đệ bái phòng, còn có thể không mất thời gian chờ đợi câu trả lời, bởi vì Uông Ấn đã đoán trước được việc ông sẽ tới đây.

Từ khi Diệp Tuy thấy tên của Lâu Phượng Nghi trên phần danh sách kia, Uông Ấn đã lệnh cho Yến Thiên Quân điều tra rõ ràng về hoàn cảnh của Lâu Phượng Nghi, cũng sai người âm thầm truyền tin.

Lần này Lâu Phượng Nghi tới bái phỏng, chẳng qua là để bày tỏ thái độ và quyết định với Uông Ấn mà thôi.

Đúng vậy, bắt đầu từ khoảnh khắc Lâu Phượng Nghi xuất hiện dưới chân núi Tiêu Nhiên thì ông đã đưa ra lựa chọn, cũng không hề nghĩ tới đường lui.

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý bất chấp tất cả, nhưng từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Uông Ấn, trong lòng Lâu Phượng Nghi vẫn không nhịn được mà run lên một cái, lập tức cung kính nói: “Tại hạ bái kiến Uông đốc chủ.”

Lâu Phượng Nghi không biết nên dùng từ ngữ nào để hình dung, nhưng người như vậy, chỉ cần thấy tận mắt thì cả đời sẽ không thể nào quên được.

Còn chấn động lòng người hơn cả trong truyền thuyết, cũng khiến người ta thật lòng tin phục hơn, một người như thế, vậy mà lại bí mật truyền tin tới cho ông, muốn cùng ông bàn luận về tình hình thư viện đạo Giang Nam.

Còn khó tin hơn chính là, sau khi ông nhận được tin tức này, trong khoảnh khắc đó, cảm xúc dâng lên trong lòng không phải là vô cùng kinh ngạc, mà là rốt cuộc đã bắt được một niềm vui bất ngờ như tia sáng trong đêm đen.

Đơn độc một mình trong đêm tối lâu như vậy, đột nhiên thấy được một tia sáng, hai mắt ông gần như đã ướt nhòe.

Thứ ông đang chờ đợi, mong ngóng, có khi nào sẽ hiện ra ngay dưới chân núi Tiêu Nhiên này hay không?

Ông không dám khẳng định, thế nhưng ông rất chắc chắn một điều: Đây chính là cơ hội duy nhất của ông, thậm chí là cuối cùng.

Dù cho người truyền tin tức tới đây là đốc chủ Đề Xưởng người người kính sợ thì tâm ý ông vẫn dần dần kiên định, xuất hiện trước vườn hoa dưới chân núi Tiêu Nhiên.

Ông biết mình đang tiến hành một vụ đánh cược, thắng thì có được những gì mình muốn, thua thì... sẽ mất hết tất cả.

Tuy nhiên, ông vốn chẳng có bao nhiêu, mất đi cũng không có gì đáng tiếc.

Lâu Phượng Nghi ngổn ngang trăm mối, trong lòng Uông Ấn cũng phập phồng hiếm thấy.

Lâu Phượng Nghi không đi bộ tới mà ngồi yên trên ghế gỗ, do tôi tớ đẩy vào.

Dưới ghế gỗ được lắp đặt bánh xe, bánh xe lọc cọc lăn tới gần, mang theo cảm giác thê lương khó tả, khiến Uông Ấn chậm rãi đứng lên.

Hắn thật sự không ngờ Lâu Phượng Nghi không tiện đi lại, đến mức ngay cả đứng lên cũng không đứng nổi, thậm chí đến ngồi cũng không thể ngồi thẳng.

Một người không thể ngồi thẳng mà lại có phong thái lỗi lạc đến vậy!

Không, một lão già phong thái lỗi lạc mới đúng.

Râu tóc ông đã bạc phơ nhưng nếp nhăn trên mặt lại không tăng thêm phần già nua mà lại mang theo cảm giác thong dong do dấu vết năm tháng để lại. Bởi tròng mắt ông cũng không ảm đạm đục ngầu mà đen nhánh sáng tỏ, trong suốt tựa như mắt người trẻ tuổi.

Tuổi già và sức trẻ, hai thứ mâu thuẫn như vậy lại đồng thời xuất hiện ở cùng một người, vậy mà lại hài hòa đến khác thường.

Trong nháy mắt, Uông Ấn đã hiểu ra câu nói trước kia của Diệp Tuy, Lâu Phượng Nghi là người có thể lấn át Chu Diễn.

Chu Diễn là “Tiên” trong giới văn học đạo Giang Nam, Lâu Phượng Nghi cũng là “Tiên”, là tiên hạ phàm, tựa như kiểu người trải hết trăm nghìn kiếp nạn nhân gian. Muốn phá cục diện hiện tại của giới văn học đạo Giang Nam, khiến nó trở nên phồn vinh thịnh vượng, nhất định phải là tiên nhân trên cõi trần như Lâu Phượng Nghi. . truyện xuyên nhanh

Chu Diễn, đúng là được đề cao quá mức.

“Phượng Nghi tiên sinh, mời.” Uông Ấn đưa tay mời Lâu Phượng Nghi dùng trà, đồng thời nói.

Lâu Phượng Nghi tên Nhan, tự Phượng Nghi, đương nhiên không phải gọi là Phượng Nghi tiên sinh, thế nhưng Uông Ấn cảm thấy đối diện với người như vậy, chỉ có hai chữ “tiên sinh” mới có thể mở lời được.

Lâu Phượng Nghi khó nhọc gật đầu, cười nói: “Uông đốc chủ khách khí rồi. Lần này mạo muội tới chơi, còn xin Đốc chủ đại nhân đừng trách.”

Lúc ông nói chuyện, vẻ mặt luôn ngậm ý cười, ánh mắt vẫn trong suốt sáng tỏ, còn mang theo cảm giác tươi trẻ.

Ông nâng tách trà lên uống một ngụm, sau đó nhìn thẳng vào Uông Ấn, cất lời: “Uông đốc chủ, lời mà ngài nói, là thật sao?”

Trong ánh mắt ông ánh lên sự cầu mong tha thiết, thẳng thắn mà bình thản không chút che giấu, chờ đợi Uông Ấn gật đầu thừa nhận.

Đương nhiên Uông Ấn chỉ có thể gật đầu. Lâu Phượng Nghi đến đây vốn chính là hắn an bài, đối mặt với một ông lão như vậy, hắn càng không cách nào từ chối.

“Đúng, bổn tọa nói thật, mong Phượng Nghi tiên sinh đừng lo lắng.” Uông Ấn nói ra đáp án mà Lâu Phượng Nghi chờ mong.

Ánh mắt Lâu Phượng Nghi sáng bừng, thân thể giật giật, tựa như ngồi thẳng thêm một chút, rồi lại tựa như chẳng có gì thay đổi.

Uông Ấn thấy vậy thì khẽ rủ mắt, chậm rãi cất lời: “Phượng Nghi tiên sinh, chuyện là thế này...”

Uông Ấn và Lâu Phượng Nghi đã nói với nhau những gì, không một ai biết được, nhưng việc Lâu Phượng Nghi được tôi tớ đẩy vào khu vườn dưới chân núi Tiêu Nhiên thì rất nhiều người biết.

Đối với hành động này của Lâu Phượng Nghi, trong lòng sơn trưởng của các thư viện đạo Giang Nam đã có những suy đoán khác nhau.

Lâu Phượng Nghi xuất thân từ thư viện Văn Hoa, sao lại tới bái phỏng người sống dưới chân núi Tiêu Nhiên? Có phải là bày tỏ thái độ của thư viện Văn Hoa đối với bốn chữ “môn đệ thiên tử” không?

Sơn trưởng thư viện Văn Hoa – Mạnh Nam Các nghe xong, lông mày nhíu chặt lại. Một đám giáo tập nhìn thấy, chỉ cho rằng trong lòng sơn trưởng nổi giận, không khỏi sinh lòng oán hận đối với Lâu Phượng Nghi.

Thời điểm này, Lâu Phượng Nghi lại tới dưới chân núi Tiêu Nhiên là có ý gì? Uổng công sơn trưởng vẫn luôn chiếu cố ông ta, để một kẻ gần như là phế nhân như ông ta đảm nhiệm chức vụ giáo tập tại thư viện Văn Hoa.

Các giáo tập thư viện Văn Hoa không biết rằng, giữa đêm hôm đó, Mạnh Nam Các đã lặng lẽ tới phòng của Lâu Phượng Nghi, cúi đầu thở dài một hơi, nói: “Lâu huynh, huynh quyết định rồi sao?”