Mạnh Nam Các hơi khom người, vừa chậm rãi đẩy Lâu Phượng Nghi đi về phía trước, vừa chờ đợi câu trả lời của ông.
Thực ra, trong lòng ông ta rõ ràng, Lâu Phượng Nghi lựa chọn không tránh né ánh mắt người đời mà đi tới chân núi Tiêu Nhiên, khẳng định đã đưa ra quyết định, thế nhưng ông ta muốn biết lý do vì sao.
Lâu huynh hướng về phía “môn đệ thiên tử”, hay là hướng về phía vị Uông đốc chủ kia?
Hai cái này không thể đánh đồng...
Lâu Phượng Nghi tựa trên ghế gỗ, bởi vì Mạnh Nam Các đang đẩy ông, đương nhiên càng không thể ngồi thẳng, ông chỉ cười nói: “Mạnh huynh, ta đã nghĩ xong, được huynh chiếu cố nhiều năm như vậy ta mới có thể yên thân tại thư viện Văn Hoa. Ta cảm thấy, thời cơ mà ta chờ đợi rốt cuộc đã đến.”
Động tác đẩy xe lăn của Mạnh Nam Các khựng lại giây lát, sau đó nói: “Lỡ như... Lâu huynh làm vậy chẳng khác nào phản bội giới văn học đạo Giang Nam, sợ rằng các thư viện lớn sẽ không tha cho huynh, ngay cả thư viện Văn Hoa cũng không ngoại lệ.”
Các thư viện đạo Giang Nam liên kết mật thiết, cũng có thể nói là như cây liền cành, tuy ông ta và Chu Diễn bất hòa, thư viện Văn Hoa và thư viện Thanh Vân có tranh chấp, nhưng cũng chỉ là tranh giành cao thấp. Một khi dính đến tương lai của thư viện, ông ta không thể đối nghịch với mọi người.
Đây cũng là nguyên nhân ông ta chỉ có thể giữ Lâu Phượng Nghi ở lại thư viện Văn Hoa chứ không thể làm được nhiều hơn.
Lâu Phượng Nghi gắng gượng đưa tay vỗ vào mu bàn tay Mạnh Nam Các, cười nói: “Mạnh huynh, không cần lo lắng, dù sao ta vốn cũng không có gì trong tay, chỉ còn lại một cái mạng này. Những năm gần đây, cảm ơn huynh.”
Ân tình của Mạnh Nam Các, đương nhiên không phải chỉ cần nói thôi là có thể báo đáp.
Bản thân ông cũng không ngờ ân tình một tháng chỉ điểm cho Mạnh Nam Các trước đây lại đổi lấy ân huệ che chở nửa đời, ân tình này không biết nên báo đáp như thế nào.
Nếu như không đi tới chân núi Tiêu Nhiên, nếu như không đến gặp Uông đốc chủ, phần ân tình này sợ là không có cơ hội báo đáp.
Còn có thù của ông và cả chí hướng của ông nữa.
Ông kéo dài thân thể này lay lắt không chết là bởi vì thù chưa báo, ân chưa trả, chí chưa thành, sao nỡ lòng chết đi?
Cho dù chỉ còn một hơi thở cuối cùng, ông cũng phải cố gắng sống sót. Huống chi, bây giờ thấy được một tia sáng, càng phải ra sức thực hiện.
“Mạnh huynh, huynh không cần lo lắng cho ta, môn đệ thiên tử chính là do hoàng thượng thừa nhận, ngay cả khi ta đối nghịch với thư viện đạo Giang Nam thì những sơn trưởng và học trò kia có thể làm gì ta?” Lâu Phượng Nghi nói.
Ông gắng sức ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn xa xăm, trong đôi mắt sáng suốt thông tỏ hiện lên vẻ lo lắng, nhưng chỉ thoáng chốc đã biến mất.
Với cục diện hiện tại của đạo Giang Nam, ta cứ quang minh chính đại mà xuất hiện dưới chân núi Tiêu Nhiên như thế đấy, Chu Diễn... có thể làm gì ta?
Trong thư viện Thanh Vân, Chu Diễn thong thả vuốt râu, vẫn dáng vẻ tiên phong đạo cốt như trước, hờ hững nói: “Lâu Phượng Nghi... thực sự tới chân núi Tiêu Nhiên?”
“Vâng, thưa tiên sinh, thời gian ông ta ở lại đó cũng không ngắn. Mọi chuyện sau khi ông ta đi vào thì không thể nào biết được.” Đáp lời là thân tín của Chu Diễn, giáo tập toán học thư viện Thanh Tâm – Chu Bật.
Mười mấy năm qua, Chu Bật nghe theo dặn dò của Chu Diễn, không biết đã âm thầm gây ra bao nhiêu phiền phức cho Lâu Phượng Nghi. Chỉ là trước nay Lâu Phượng Nghi vẫn luôn nhẫn nhục chịu đựng, hệt như rắn chết lươn thối, chui rúc trong thư viện Văn Hoa kéo dài hơi tàn.
Đối với loại người không biết phản kháng như vậy, Chu Bật cảm thấy có bắt nạt cũng chẳng có ý nghĩa gì, những năm gần đây đã không còn để ý tới cái tên Lâu Phượng Nghi này nữa.
Suy nghĩ của Chu Diễn hiển nhiên cũng không khác Chu Bật là bao.
Mười mấy năm nay, thân phận địa vị của ông ta và Lâu Phượng Nghi cách biệt một trời một vực. Ông ta là người đứng đầu giới văn học đạo Giang Nam, Lâu Phượng Nghi chẳng qua chỉ là một giáo tập nhỏ bé không ai chú ý nên ông ta chẳng hề xem người kia ra gì nữa.
Ông ta cho phép Lâu Phượng Nghi trốn tránh trong thư viện Văn Hoa, chính là muốn Lâu Phượng Nghi chính mắt nhìn thấy ông ta là sơn trưởng thư viện Thanh Vân cao cao tại thượng, còn Lâu Phượng Nghi chẳng là cái thá gì!
Ông ta cho rằng Lâu Phượng Nghi đã sớm nhận thức rõ ràng hoàn cảnh của mình, cho rằng Lâu Phượng Nghi đã từ bỏ hết tất cả mọi hy vọng từ lâu, không ngờ Lâu Phượng Nghi lại tới chân núi Tiêu Nhiên, trở thành người đầu tiên bái phỏng nơi đó!
Lâu Phượng Nghi, rõ ràng là muốn đối nghịch với toàn bộ giới văn học đạo Giang Nam! Tên phế vật ngay cả ngồi cũng không thể ngồi thẳng này lại có lá gan lớn như vậy!
Trước hội thơ Cô Sơn, cho dù có người nói với Chu Diễn rằng Lâu Phượng Nghi dự định báo thù, ông ta cũng chỉ mỉm cười một cái, căn bản không đặt việc này vào trong lòng.
Nhưng bây giờ, có người nói ra “môn đệ thiên tử”, có Uông đốc chủ của Đề Xưởng... Ông ta đã không thể chắc chắn nữa, trong lòng vô thức dâng lên một dự cảm không lành.
Bởi vì ông ta rõ ràng cảm thấy mình không làm được gì trong tình thế hiện tại, ngay cả giãy giụa cũng không biết nên giãy giụa như thế nào.
Sức ảnh hưởng của thư viện đạo Giang Nam rất lớn, nhiều quan viên đều xuất thân từ thư viện đạo Giang Nam, những người này quả thật có thể hợp tác với nhau, thế nhưng sức ảnh hưởng của sự hợp tác này cũng tuyệt đối không thể chống lại hoàng thượng và cả một quốc gia.
Nếu không, thư viện sẽ bị kết tội mưu phản.
Ngay cả Quan sát sứ Cố Tổ Phân cũng lập tức tránh xa, thư viện đạo Giang Nam còn có thể làm gì? Sơn trưởng thư viện Thanh Vân như ông ra nên làm cái gì bây giờ?
Lẽ nào chỉ có thể trơ mắt nhìn sức ảnh hưởng của thư viện đạo Giang Nam cứ ngày một suy yếu? Cứ trơ mắt nhìn địa vị của thư viện không thể giữ được? Ông ta đã trở thành người đứng đầu giới văn học đạo Giang Nam nhiều năm như vậy, tuyệt đối không thể để cho tình huống này xuất hiện!
Ha, Lâu Phượng Nghi dám bám víu vào Đề Xưởng? Bốn chữ “môn đệ thiên tử” này ông ta không thể tránh được, nhưng Lâu Phượng Nghi chỉ là một con kiến hôi mà thôi, còn khó đối phó sao?
Sợ là Lâu Phượng Nghi không giữ được mạng để mà báo thù!