Uông Xưởng Công

Chương 946: Chương </span></span>946KIẾP TRƯỚC



“Bán Lệnh, lúc Lâu Phượng Nghi trở lại thư viện Văn Hoa, nhất định sẽ thu hút sự chú ý của mọi người, tiếp theo nên làm như thế nào?”

Lâu Phượng Nghi là người mà nàng tiến cử cho Uông Ấn, thả về thư viện Văn Hoa cũng là ý của nàng, mục đích là mượn chuyện này để ảnh hưởng tới thế cục giới văn học đạo Giang Nam.

Thế nhưng hành động cụ thể như thế nào, làm sao thực hiện mục đích này thì nàng không biết. Dù sao hiện tại Lâu Phượng Nghi cũng chỉ là một giáo tập nhỏ bé tại thư viện Văn Hoa, muốn ảnh hưởng đến giới văn học đạo Giang Nam còn cần hao tổn rất nhiều tâm tư, Uông Ấn nhấp một ngụm trà, chỉ hỏi: “A Ninh, nàng biết vì sao Lâu Phượng Nghi lại biến thành bộ dạng như hiện tại không?”

Diệp Tuy đáp lại: “Bán Lệnh, thiếp có biết sơ sơ, nhưng không phải toàn bộ.”

Uông Ấn thấy ánh mắt thông tỏ của Diệp Tuy, lập tức gật đầu đáp: “Không sai, bổn tọa muốn mượn thù oán giữa Lâu Phượng Nghi và Chu Diễn để hành động, đẩy Lâu Phượng Nghi lên vị trí sơn trưởng thư viện Văn Hoa.”

Thù sâu oán nặng giữa Chu Diễn và Lâu Phượng Nghi, nói trắng ra là một câu chuyện xưa về một kẻ vong ân phụ nghĩa.

Hai người Lâu Phượng Nghi và Chu Diễn đều xuất thân bần hàn, đều từng xin học tại thư viện Bán Đường đạo Giang Nam, vốn là quan hệ huynh đệ cực kì thân thiết.

Tuy nhiên, Lâu Phượng Nghi vốn tính hướng nội, là kiểu thiên tài xuất chúng, bất kể là về văn học hay những phương diện khác, bao giờ cũng có những lý giải độc đáo, tài học vượt xa Chu Diễn.

Chu Diễn có sở trường về nghiên cứu kinh doanh, giao thiệp rộng rãi, luôn luôn lấy học thuyết và quan niệm của Lâu Phượng Nghi làm của riêng, còn nhờ đó mà lọt vào mắt xanh của đại nho quá cố Cư Ung, hơn nữa người này còn gả cháu gái của mình cho ông ta.

Chu Diễn sợ Lâu Phượng Nghi sẽ trở thành mối uy hiếp của mình nên đã thừa dịp Lâu Phượng Nghi về quê thăm người thân, bày mưu khiến cha mẹ Lâu Phượng Nghi bị sát hại, đồng thời còn hại Lâu Phượng Nghi biến thành bộ dạng này.

May mắn tiểu sư đệ của Lâu Phượng Nghi cũng là học trò của thư viện Bán Đường, chính là sơn trưởng thư viện Văn Hoa hiện nay – Mạnh Nam Các – ra tay cứu giúp, Lâu Phượng Nghi mới bảo vệ được tính mạng, cuối cùng còn có thể ở lại thư viện Văn Hoa làm giáo tập.

Sau khi sự việc xảy ra, Lâu Phượng Nghi cũng từng muốn báo thù, nhưng thanh danh của Chu Diễn càng ngày càng vang xa, địa vị cũng càng ngày càng cao, lại có Cư Ung bao che khuyết điểm, Lâu Phượng Nghi căn bản chẳng thể làm được gì, cho đến tận bây giờ...

“Bán Lệnh muốn vạch trần quá khứ tội ác của Chu Diễn?” Diệp Tuy đã đoán được dự định của Uông Ấn.

Nhưng đã qua nhiều năm, hiện Chu Diễn còn là người đứng đầu giới văn học đạo Giang Nam, trong thời điểm nhạy cảm như thế này lại nói ra tội ác của Chu Diễn, sợ là người của giới văn học đạo Giang Nam cũng sẽ không tin, còn cho rằng đây là kết quả của việc Bán Lệnh hết lòng đối phó Chu Diễn, ngược lại Chu Diễn còn thắng được tiếng thơm.

Uông Ấn hơi rủ mi mắt, thản nhiên nói: “Không vội, bổn tọa sẽ lo liệu ổn thỏa.”

Chu Diễn làm việc ác nhiều năm, cũng không phải chỉ có một chuyện của Lâu Phượng Nghi mà thôi, chắc chắn sẽ để lại chứng cứ.

Chu Diễn có thể một tay che trời là bởi vì chưa một ai có thể lay chuyển được nửa phân, nhưng bây giờ bổn tọa đã tới đạo Giang Nam, tình thế đã khác...

Hắn nhìn Diệp Tuy, cầm lấy tay nàng, an ủi: “A Ninh, chỉ cần kiên nhẫn chờ là được.”

Tình hình giới văn học đạo Giang Nam giống như người có bệnh kinh niên, nếu muốn nhổ bỏ tận gốc, nhất định phải hao tổn nhiều giai đoạn và thời gian, cũng không phải chuyện chỉ cần một hai tháng là có thể nhìn thấy hiệu quả.

“Chỗ Lâu Phượng Nghi, để đề phòng bất trắc, bổn tọa đã phái người âm thầm bảo vệ.” Uông Ấn nói.

“Được, thiếp tin tưởng Bán Lệnh.”

Nàng suy nghĩ một chút, sau đó hỏi: “Chắc hẳn việc bổ nhiệm chức quan cho Tôn Trường Uẩn... đã sắp xong rồi chứ?”

Bốn chữ “môn đệ thiên tử” này có sức mạnh thiên quân vạn mã, chỉ cần hoàng thượng không đến mức hồ đồ lẩm cẩm thì sẽ dành đủ coi trọng cho bốn chữ này, sau đó chọn ra một chức quan xứng đáng cho Tôn Trường Uẩn.

“Chắc là sắp rồi, quan viên Lại Bộ và Lễ Bộ đã bàn bạc xong xuôi, bổn tọa nghĩ y sẽ nhậm chức tư mã Tô Châu.” Uông Ấn nói.

Nếu Tôn Trường Uẩn đã nổi danh ở đạo Giang Nam, hiển nhiên phải giữ chức quan tại đạo Giang Nam. Có hoàng thượng đặc biệt coi trọng, cho dù quan viên đạo Giang Nam không thích thì cũng bắt buộc phải chấp nhận ngôn luận của Tôn Trường Uẩn.

Huống chi, đạo Giang Nam cũng sẽ có một nhóm kẻ sĩ có nhận thức, sẽ đứng về phía Tôn Trường Uẩn, cũng không tính là đơn thương độc mã.

Quan trường biến đổi liên tục, Tôn Trường Uẩn muốn bước lên vũ đài chính trị nhất định phải trải qua sóng gió, cũng nhất định phải lột xác một lần mới có thể thực sự trưởng thành.

Trong mắt Uông Ấn, chỉ cần người còn sống, có chờ đợi hơn nữa thì cũng là chuyện nhỏ. Hắn có đầy đủ lòng tin đối với Tôn Trường Uẩn.

“Hiện tại, thời gian Vân nhi và Tôn Trường Uẩn ở chung với nhau rất nhiều, nếu Tôn Trường Uẩn làm quan ở đạo Giang Nam, sợ là Vân nhi sẽ luyến tiếc.” Diệp Tuy nhớ đến việc gần đây Trịnh Vân Hồi vẫn luôn quấn lấy Tôn Trường Uẩn.

Quan hệ giữa Vân nhi và Tôn Trường Uẩn càng lúc càng tốt, tình cảm cũng ngày một sâu đậm. Thường nói có người sống với nhau cả đời còn ngượng ngùng xa cách, lại có người mới gặp lần đầu mà tựa như quen biết đã lâu. Có vài người thực sự không cần phải cứ bên nhau từ năm này tháng nọ cũng có thể trở thành bạn tốt cả đời, hiện tại xem ra, Vân nhi và Tôn Trường Uẩn chính là như vậy.

“Tôn Trường Uẩn không thể nào ở lại đạo Giang Nam đến hết đời được, dù sao sau này cũng sẽ trở về Kinh Triệu.” Uông Ấn đáp, giữa người với người, hợp rồi lại tan chỉ là chuyện thường tình.

Nghĩ đến Trịnh Vân Hồi, Uông Ấn lập tức nhớ tới một nhiệm vụ mà Vĩnh Chiêu Đế giao phó, nhớ ra mục đích đưa Trịnh Vân Hồi trở về đạo Giang Nam.

Bọn họ tới đạo Giang Nam đã được một khoảng thời gian, phải chuẩn bị đi đến nơi đó rồi.