Uông Xưởng Công

Chương 948: Chương </span></span>948PHÙ HỘ



“Đất lành ư? Thiên tử phù hộ thì đương nhiên là có phúc rồi, sợ là bây giờ người thôn Vân Gia cũng không biết nguyên nhân cụ thể.” Diệp Tuy nói với Uông Ấn.

Uông Ấn gật đầu tỏ vẻ tán thành cách nói của nàng, chuyện Đề Xưởng không biết thì không ai trong thiên hạ này sẽ biết.

Người của thôn Vân Gia... Đương nhiên là bọn họ biết Vân thị đã chết, nhưng hoàng thượng đã giả làm thư sinh Giang Nam để giấu giếm thân phận nên đương nhiên người của thôn này không thể biết.

Còn việc che chở này là tốt hay xấu thì tạm thời khó mà nói rõ.

Đất lành... thật là đầy hàm ý.

Diệp Tuy mỉm cười: “Bán Lệnh, thiếp thật không ngờ hoàng thượng lại là người nhớ tình xưa như thế.”

Có điều ông ta chỉ nhớ tình xưa với Vân thị, cũng vì thế mà phù hộ người trong Vân Khê này. Nơi này là đất lành của Vân Khê và cũng là nơi quyến luyến duy nhất trong lòng ông ta.

Nỗi quyến luyến này chưa đến mức có thể nói ra hay không, nó đã là chuyện của hơn ba mươi năm trước rồi, chuyện nàng cần làm lúc này là dẫn Vân nhi đến đây một chuyến.

“Hẳn là Thuần phi không nói sự thật với tiểu điện hạ, vậy thì cứ xem đây là một lần dạo chơi bình thường thôi.” Uông Ấn thản nhiên nói.

Hắn cảm thấy không cần nói cho Trịnh Vân Hồi biết về chuyện tình yêu của những bậc cha chú kia, chuyến đi đến Vân Khê này chỉ khiến vở kịch trở nên hoàn chỉnh thôi.

Dù sao Trịnh Vân Hồi cũng chỉ mơ thấy cảnh Vân Khê giặt áo bình thường.

Không đến hai ngày, nhóm Uông Ấn và Diệp Tuy đã đến Vân Khê, phủ Tô Châu. Đề kỵ đã bố trí mọi thứ thỏa đáng trước khi bọn họ đến, lần này bọn họ sẽ ở tại một căn nhà cách Vân Khê không xa.

Không lâu sau khi vào phủ Tô Châu, Tôn Trường Uẩn từ biệt bọn họ để vào phủ nhậm chức.

Uông Ấn chỉ im lặng phất tay, những gì nên nói hắn đều nói cả, chuyện còn lại là của bản thân Tôn Trường Uẩn.

Dọc theo đường đi, Trịnh Vân Hồi vô cùng thích thú với cảnh sắc tại phủ Tô Châu, lúc đến nhà đã mệt tới nỗi ngủ gà ngủ gật, Khánh bá ôm cậu bé xuống xe ngựa.

Diệp Tuy nhìn dáng vẻ ngủ gật của Trịnh Vân Hồi bằng ánh mắt yêu thương, khẽ dặn: “Khánh bá, Vân nhi nhờ vào ông rồi.”

Sau khi Khánh bá ôm Trịnh Vân Hồi đi, nàng thu hồi tầm mắt và cúi đầu thở dài: “Bán Lệnh... chàng không thấy chuyến đi đến đạo Giang Nam lần này của chúng ta vô cùng thuận lợi à?”

Từ khi bước vào phủ Tô Châu, không biết là vì quá khứ của Vĩnh Chiêu Đế và Vân thị hay gì khác mà lòng nàng luôn thấy hơi bất an.

Nàng đã cố gắng nhớ lại những chuyện liên quan đến Vân Khê vào kiếp trước lúc còn trên xe ngựa.

Đời trước Vân Khê cũng được gọi là đất lành, nhưng đến những năm cuối Vĩnh Chiêu thì tất cả người trong thôn Vân Gia đều chết bất đắc kỳ tử trong một đêm. Sau đó tiếng xấu truyền ra từ Vân Khê khiến Vĩnh Chiêu Đế giận dữ, ra lệnh cho tâm phúc thân cận của mình đến đó xử lý chuyện này, cũng vì thế mà người ta mới biết về quá khứ của ông ta

và Vân thị.

Có điều trước đó nàng chẳng biết gì về Vân Khê ngoài cái tên “đất lành” cả.

Nguyên nhân khiến người của thôn Vân Gia đã chết bất đắc kỳ tử vào những năm cuối Vĩnh Chiêu là gì? Bây giờ là năm Vĩnh Chiêu thứ hai mươi lăm, e là chẳng còn bao lâu nữa.

Diệp Tuy nghĩ ngợi, cuối cùng quyết định nói ra lo âu của mình: Có phải những điều bất an này xuất hiện vì chuyến đi của bọn họ quá thuận lợi hay không?

Trong họa có phúc, nàng lo lắng vì mọi chuyện quá suôn sẻ...

“A Ninh, nàng lo rằng sẽ có người phát hiện ra tung tích của tiểu điện hạ à?” Uông Ấn lập tức biết Diệp Tuy lo về điều gì.

Một vị điện hạ không thể bệnh suốt mấy tháng không gặp ai, người có ý tất nhiên sẽ dò hỏi. Trong cung không ít người thông minh nên đương nhiên sẽ có người đoán ra tiểu điện hạ đã đến đạo Giang Nam.

Nhưng bọn họ đoán ra thì sao chứ? Chẳng lẽ bổn tọa còn không ngờ rằng bọn họ đoán được à?

Hắn cầm lấy tay Diệp Tuy, bình tĩnh nói: “Đừng lo, bổn tọa dẫn đủ đề kỵ rồi.”

Trên đời này có một đạo lý là “một người khỏe hạ mười người biết võ”*, dù kẻ nào đó muốn gây bất lợi cho tiểu điện hạ thì cũng phải có năng lực ấy mới được. Kẻ đó muốn đối phó đề kỵ do bổn tọa dẫn theo thì phải vận dụng hai phần binh lực trở lên.

(*) Ý chỉ trước thực lực tuyệt đối thì mọi mưu kế đều vô dụng. Nó xuất phát từ điển tích trong đoạn trích thuộc hồi thứ năm mươi của Tam Hiệp Ngũ Nghĩa (Tác giả Thạch Ngọc Côn).

Trong quân đội có rất nhiều người Đề Xưởng nằm vùng nên hắn không thể nào không biết việc bọn họ sử dụng hai phần binh lực.

Từ phương diện nào đi nữa thì Uông Ấn đều có đủ lòng tin đề phòng nguy hiểm, nếu không hắn sẽ không dẫn Trịnh Vân Hồi đến đạo Giang Nam.

Diệp Tuy an tâm hơn một chút khi nghe Uông Ấn nói vậy, sau đó nàng suy nghĩ một lát rồi nói hết mọi chuyện: “Bán Lệnh, sau này người của thôn Vân Gia sẽ gặp chuyện...”

Nàng kể hết chuyện xảy ra vào những năm cuối Vĩnh Chiêu, cuối cùng nói: “Người của thôn Vân Gia chết đột ngột khiến hoàng thượng tức giận vô cùng, kỳ quái là chuyện này không tra ra được.”

Dựa theo sự che chở của hoàng thượng với Vân Khê cũng như cảm tình giữa ông ta và Vân thị, hiển nhiên ông sẽ lấy lại công lý cho người trong thôn, nhưng tại sao không có kết quả chứ?

Hiện giờ Diệp Tuy nghĩ kĩ lại mới phát hiện mình không biết rất nhiều chi tiết của kiếp trước, nàng luôn có cảm giác sẽ gặp phải gì đó trong chuyến đi đến Vân Khê này.

“Bán Lệnh, đề kỵ hiểu bao sâu về Vân Khê thế?”

“Vân Khê là đất lành, thường có quan lại quyền quý ghé thăm, rất nhiều người biết người của thôn Vân Gia được trời phù hộ, không thể chọc đến nên người vùng này có địa vị và lực ảnh hưởng rất lớn. Tuy nhiên, đề kỵ cũng không phát hiện điều gì đặc biệt.”

Uông Ấn lệnh cho Yến Thiên Quân đến Vân Khê điều tra tình hình trước khi đến đạo Giang Nam nhưng cũng không phát hiện điều khác lạ.

Nếu hắn không biết chuyện của Vân thị, không nghe A Ninh kể về tương lai thì chắc chắn hắn sẽ không quan tâm gì nơi này.

Không ngờ rằng đêm đó Yến Thiên Quân lại bẩm báo gấp về chuyện liên quan đến người của thôn Vân Gia!