Uông Xưởng Công

Chương 949: Chương </span></span>949THỦ HÀO



“Đốc chủ, thuộc hạ phát hiện quan lại và thương gia giàu có đến Vân Khê rất nhiều. Trước kia thuộc hạ cho rằng bọn họ đến vì đây là vùng đất lành, nhưng hiện giờ thuộc hạ đã biết chuyện không phải là như vậy. Thuộc hạ thấy rằng rất nhiều hiệu bạc ở đạo Giang Nam đều có dấu vết của người thôn Vân Gia, chủ của Vĩnh Phong Hào lớn nhất chính là trưởng thôn Vân Gia - Vân Tấn!” Yến Thiên Quân bẩm báo.

Bản thân y vô cùng kinh ngạc khi biết được tin này.

Trưởng thôn cạnh Vân Khê lại là chủ hiệu bạc lớn nhất đạo Giang Nam ư?

Nên biết những hiệu bạc lớn như Vĩnh Phong Hào sẽ trở thành thủ hào của các đạo, và chủ các hiệu bạc ấy đều là người trong hoàng thất. Ví dụ như hiệu bạc lớn nhất Kinh Triệu từng thuộc về Trưởng công chúa điện hạ, hiện giờ đã đổi thành công chúa Nguyên Khang.

Đạo Giang Nam giàu có và đông đúc, rất nhiều thương gia đều sống ở đây nên hiệu bạc Vĩnh Phong Hào đóng vai trò cực kì quan trọng, thậm chí còn có người đùa rằng Vĩnh Phong Hào là “nửa quốc khố” để thể hiện tầm quan trọng của nó.

Hiệu bạc quan trọng là thế mà lại không biết chủ là ai, vì lúc thái tổ Đại An còn tại vị đã từng làm chủ hiệu bạc nên lập ra quy định quan viên không được điều tra thủ hào của các đạo. Hơn trăm năm qua, triều đình đã cam chịu rằng chủ các thủ hào đều xuất thân từ hoàng thất.

Thế mà bây giờ Yến Thiên Quân lại điều tra ra chủ thủ hào đạo Giang Nam là một trưởng thôn bên cạnh Vân Khê!

Cho dù thôn đó là đất lành thì cũng... quá khó tin, đây cũng là một trong những lý do khiến y không thể giải thích được khi báo cáo với đốc chủ.

Trưởng thôn Vân gia Vân Tấn có năng lực gì mà lại được hoàng thượng tin tưởng đến vậy?

Yến Thiên Quân không biết nhưng Uông Ấn lại biết nguyên nhân, có điều hắn cũng thấy rất kinh ngạc.

Không ngờ hoàng thượng lại có cảm tình sâu nặng với Vân thị như thế, che chở thôn Vân gia kín như vậy. Chủ thủ hào... Đây là giao hết tiền tài của đạo Giang Nam vào tay Vân Tấn mà!

Việc này không còn là sự tin tưởng và che chở bình thường nữa, hoàng thượng cũng không phải là người làm theo cảm tính mà tại sao lại làm vậy? Vân Tấn này là người ra sao?

“Vân Tấn hơn năm mươi tuổi, là tiến sĩ nhưng sau đó từ quan về quê. Bề ngoài chỉ là một trưởng thôn bình thường có quan hệ tốt với quan viên và thương gia đạo Giang Nam, xem ra cũng không có bao nhiêu điểm đặc biệt.” Yến Thiên Quân bẩm báo.

Đương nhiên y không còn nghĩ như vậy khi điều tra đến chuyện Vân Tấn là chủ thủ hào đạo Giang Nam, có điều hiện tại đề kỵ vẫn chưa tra ra điểm đặc biệt của ông ta.

Qua đó có thể thấy Vân Tấn che giấu quá sâu.

“Không sao, đi tra tiếp đi.”

Quan viên triều đình không được tra xét chuyện của thủ hào, Yến Thiên Quân có thể biết chuyện chủ của Vĩnh Phong Hào đã là trùng hợp rồi, nội dung cụ thể hơn thì phải tiếp tục tra.

“Vâng, đốc chủ! Mấy hôm nữa thôn Vân Gia sẽ tổ chức hoạt động tế lễ long trọng, rất nhiều thương gia và quan viên tại đạo Giang Nam đều sẽ tham gia, Vân Tấn cũng sẽ xuất hiện, đốc chủ muốn đến đó xem thử không?” Yến Thiên Quân hỏi.

Nhắc mới nhớ, hoạt động tế lễ của thôn Vân Gia cũng hơi kỳ quái, không tổ chức đầu năm hay cuối năm mà tổ chức vào trước hè, hơn nữa chỉ mới bắt đầu xuất hiện từ hơn hai mươi năm trước thôi. Mục đích của tế lễ này là cảm ơn vùng đất lành, cũng xem như một chuyện lớn của Vân Khê.

Uông Ấn gật đầu, dặn Yến Thiên Quân sắp xếp.

Sau khi Yến Thiên Quân đi, Uông Ấn lật xem những tin tình báo do y trình lên rồi không kìm được cau mày: “Vĩnh Phong Hào ư?”

Thân là đốc chủ Đề Xưởng, đương nhiên hắn biết về Vĩnh Phong Hào. Thế nhưng tiền bạc không thuộc phạm vi chức trách của hắn. Thời điểm hoàng thượng tin tưởng hắn nhất cũng chỉ giao Nam khố cho hắn, vậy nên hắn cũng không rõ chuyện thủ hào của các đạo cho lắm.

Không biết tại sao mà Uông Ấn lại nhớ về chuyện Diệp Tuy kể người của thôn Vân Gia đã chết bất đắc kỳ tử trong một đêm. Tai nạn trong tương lai của thôn có liên quan đến thủ hào đạo Giang Nam không?

Hắn vốn cho rằng mình chỉ dẫn Trịnh Vân Hồi đến Vân Khê một chuyến để diễn trọn bộ thôi, không ngờ lại nghe về chuyện này.

Mặc kệ thế nào, nếu hắn đã biết thì phải cho đề kỵ điều tra thêm.

Diệp Tuy nghe Uông Ấn nói xong liền trợn to mắt, ngạc nhiên hỏi: “Bán Lệnh, ý chàng là... Vĩnh Phong Hào? Vĩnh Phong Hào, thủ hào đạo Giang Nam đó ư?”

Uông Ấn gật đầu: “Không sai, đúng là thủ hào đạo Giang Nam. A Ninh, có gì không đúng à?”

Diệp Tuy mất một lúc lâu mới tìm về giọng nói của mình, nàng lẩm bẩm: “Bán Lệnh, theo thiếp biết thì Vĩnh Phong Hào thật sự đã xảy ra chuyện...”