Uông Xưởng Công

Chương 951: Chương </span></span>951BẮT ĐẦU RỒI



Đúng vậy, vì sao Uông Ấn phải đến Vân Khê ở phủ Tô Châu này, hơn nữa còn cố ý dẫn Trịnh Vân Hồi đi cùng chứ?

Cùng lúc đó, Hiền phi trong cung Thọ Khang, ở Kinh Triệu cũng đang nghĩ đến vấn đề này.

Từ sau khi hoài nghi về việc Trịnh Vân Hồi bị bệnh và thăm dò nhiều lần, cuối cùng bà ta đã xác định rằng cậu bé không còn ở trong cung nữa.

Chắc chắn Trịnh Vân Hồi đã đến đạo Giang Nam với Uông Ấn rồi. Còn

chuyện tại sao cậu bé phải đi, tại sao hoàng thượng lại cho phép cậu bé ra ngoài thì Hiền phi vẫn đang tiếp tục tìm hiểu.

“Bên Hoàng hậu nương nương nói sao?” Hiền phi mở giấy vẽ ra, thản nhiên hỏi.

“Bẩm nương nương, cung Khôn Ninh đang tìm hiểu về tình hình ở Vân Khê. Theo tin tức do Thiệu đại nhân và phủ Thừa Ân Công truyền đến thì hoàng thượng đặc biệt quan tâm đến nơi đó.” Cung nữ Vân Nhạn đáp.

Hoàng thượng đặc biệt quan tâm đến Vân Khê ư? Tại sao một nơi nhỏ bé tại đạo Giang Nam, người khác xứ rất ít nghe thấy như Vân Khê lại được hoàng thượng quan tâm đến vậy?

“Có thật không?”

“Bẩm nương nương, đúng là như vậy. Vân Khê có danh xưng là đất lành từ khi hoàng thượng lên ngôi, thế nên bọn họ đều cảm thấy Vân Khê có liên quan gì đó với hoàng thượng. Để xác nhận điểm này, Thừa Ân Công đã chọn vài cô nương từ Vân Khê tham gia tuyển tú, hình như hoàng thượng rất thân thiết với bọn họ.” Vân Nhạn tiếp tục nói.

“Có vẻ Thuần phi nương nương cũng đối xử hơi khác với mấy cô nương Vân Khê ấy, ngài ấy luôn cố gắng ngăn cản, không muốn cho bọn họ gặp mặt hoàng thượng.”

Thuần phi luôn đối nhân xử thế rất cẩn thận, nếu lần này phủ Thừa Ân Công không cố ý sắp xếp mấy cô nương này thì sợ là không ai biết bụng dạ của nàng.

Mọi người trong cung vốn cho rằng Thuần phi làm vậy vì độc sủng, nhưng hoàng hậu nói rằng Thuần phi không quan tâm đến sự ân sủng của hoàng thượng, vậy nên mới khiến cho bọn họ cảm thấy hoài nghi.

“Nếu như Thuần phi thật sự biết gì đó thì chuyện hoàng thượng chấp nhận cho Trịnh Vân Hồi đến đạo Giang Nam cũng là điều có thể hiểu được...” Hiền phi im lặng thầm nghĩ.

Lát sau, bà ta dặn dò: “Chuyện đạo Giang Nam cứ giao cho Thiệu Thế Thiện đi, ông ta từng là Thượng thư Binh Bộ nên có sức ảnh hưởng trong quân đội, hoàng hậu sẽ hiểu.”

Uông Ấn có đề kỵ, nếu bọn họ muốn ra tay thì chỉ có thể sử dụng sức mạnh quân đội, việc này chỉ có Thiệu Thế Thiện và Dương Thiện Tâm mới làm thế được.

Mấy năm qua Thiệu Thế Thiện chưa từng ra tay, còn Dương Thiện Tâm...

Không vội, mấy chuyện này không vội, quan trọng nhất vẫn là chỗ hoàng thượng, chỉ cần nắm được lòng vua thì chẳng còn gì đáng phải lo nữa.

Hiền phi nở nụ cười: “Tiếp tục theo dõi sát cung Khôn Ninh, sắp hết thời hạn cấm túc nửa năm của hoàng hậu rồi, Thuần phi sẽ gặp được đối thủ nhanh thôi, còn những chuyện khác... Kêu Thụy nhi đến đây, bổn cung có việc muốn hỏi nó.”

Hơn nửa năm qua, Trịnh Thụy sống khá là thoải mái. Quả nhiên mọi chuyện trên đời đều là họa phúc đan xen, tuy mẫu phi ruột của cậu ta là Mẫn phi đã chết, nhưng cậu ta lại vô tình được Vĩnh Chiêu Đế xem trọng.

Hiện tại cứ cách ba ngày là cậu ta lại đến điện Tử Thần một lần để nghe Vĩnh Chiêu Đế chỉ dạy, đến thái tử còn không có đãi ngộ như vậy đâu!

Nâng cao đạp thấp là một trong những thói xấu của con người, tình trạng này ở trong cung lại càng trầm trọng, dù sao kẻ nhìn lầm hướng gió thì thường dễ mất mạng.

Hiện giờ Trịnh Thụy đang được hoàng thượng xem trọng, ai cũng hiểu giờ chỉ có thể nâng cậu ta nên đương nhiên là cậu ta sống khá thoải mái rồi.

“Con xin thỉnh an Hiền mẫu phi, không biết Hiền mẫu phi gọi con đến đây có gì căn dặn ạ?” Trịnh Thụy bước vào cung Thọ An, cung kính hỏi.

Hiền Phi ra hiệu bảo Trịnh Thụy ngồi xuống rồi mới hỏi: “Không có gì quan trọng cả, ta chỉ muốn hỏi về việc đến điện Tử Thần thời gian vừa qua thôi. Hoàng thượng rất quan tâm đến con, con đừng làm người phải thất vọng.”

“Xin Hiền mẫu phi yên tâm, hài nhi hiểu, chẳng qua dạo này tinh thần của phụ hoàng không tốt lắm, luôn thấy mệt mỏi nên thời gian con ở trong điện Tử Thần cũng không lâu.” Trịnh Thụy đáp.

Hiền phi vẫn giữ nét mặt lạnh lùng, gật gật đầu: “Tinh thần không tốt ư? Thảo nào... đa số thời gian hoàng thượng đều ở trong điện Tử Thần. Con là hoàng tử, phải hiếu thảo với người nhiều hơn, biết không?”

Trịnh Thụy vội trả lời: “Vâng, con xin nghe theo lời dạy bảo của Hiền mẫu phi, chắc chắn con sẽ ở bên phụ hoàng nhiều hơn.”

Cậu ta ngẩng đầu nhìn Hiền phi, nét mặt hơi do dự và khó xử như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói ra được.

“Con nói đi, đừng che giấu, có chuyện gì xảy ra?” Hiền phi hỏi, giọng điệu trở nên lạnh lùng hơn.

Trịnh Thụy cắn răng, ánh mắt dần kiên định lại, quyết đoán nói: “Hiền mẫu phi, hôm qua, lúc con rời khỏi Hoàng Tử Sở thì gặp Tả bộc xạ Thượng thư Thiệu đại nhân, ông ta rất hòa nhã với con.”

Thiệu Thế Thiện là quan nhị phẩm mà lại đối xử hòa nhã với một hoàng tử như cậu ta, hàm ý trong đó chỉ có thể tự hiểu.

Hiền phi nhếch môi nhưng trong mắt không có ý cười: “Ồ? Vậy thì tốt, lúc con gặp ông ta thì cung kính chút cũng được.”

Trịnh Thụy mấp máy môi như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cậu ta chỉ cúi đầu: “Thưa Hiền mẫu phi, con biết rồi ạ.”

Hiền phi đứng lên vẫy tay với cậu bé: “Thụy nhi, con qua đây xem, bổn cung muốn vẽ một bức tranh thì phải phác thảo trước, sửa chữa vài lần rồi mới tô màu, hoàn thành nó. Vẽ tranh còn vậy thì đương nhiên những chuyện khác cũng đều cần phải có quá trình.”

Trịnh Thụy ngẩn ra rồi lập tức đỏ mặt, bối rối đáp: “Cảm ơn sự chỉ điểm của Hiền mẫu phi, là do con quá nóng lòng rồi, xin Hiền mẫu phi chỉ dạy con nhiều hơn!”

Cậu ta cúi người thật thấp, cất giọng thành khẩn: “Hiền mẫu phi, mẫu phi của con đã qua đời, sau này... con sẽ coi Hiền mẫu phi là trên hết, sẽ kính trọng người hơn cả mẫu phi ruột của con!”

Hiền phi vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng, không quan tâm đến sự đời như trước. Bà ta nhìn Trịnh Thụy hồi lâu mới nói: “Bổn cung không cần sự kính trọng của con. Có điều, bây giờ con đang được bổn cung nuôi dưỡng, chúng ta đều ngồi chung một thuyền, bổn cung đương nhiên hy vọng con có thể hoàn thành ước nguyện, sớm ngày leo lên vị trí kia.”

“Thiệu Thế Thiện là một tên cáo già, cháu gái của ông ta là Thập hoàng tử phi, mà Thập hoàng tử thì được hoàng hậu nuôi, con không quên chứ? Những lời của ông ta thì chỉ cần nghe cho có là được.”

Bà ta liếc nhìn Trịnh Thụy, trong mắt xuất hiện ý cười hiếm thấy: “Con đã có lòng như vậy thì hiện tại bổn cung sẽ chỉ một con đường sáng cho con, giúp con tiêu diệt một số người.”

Nhân lúc Uông Ấn vẫn còn ở đạo Giang Nam, có một số việc nên bắt đầu rồi.