Uông Xưởng Công

Chương 952: Chương </span></span>952XỬ LÝ THẾ NÀO



Gần đây Vĩnh Chiêu Đế thường hay cảm thấy mệt mỏi nhưng cơ thể lại không thấy khó chịu ở đâu. Thái y tới khám cũng không phát hiện ra bệnh tật gì, thế nhưng ông ta vẫn luôn cảm thấy sức khỏe của bản thân đang dần dần sa sút.

Trước đây ông ta có thể phê duyệt tấu chương liên tục hai ba canh giờ mà không hề cảm thấy mỏi mệt, nhưng bây giờ... ngay cả một canh giờ cũng không chịu nổi, bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, rất muốn kê đầu ngủ một giấc.

Ngay cả

chuyện giường chiếu ông ta cũng cảm thấy lực bất tòng tâm, cho nên thời gian tới chỗ các phi tần cũng giảm đi rất nhiều.

Mệt mỏi kiệt sức như vậy khiến Vĩnh Chiêu Đế có cảm giác sợ hãi khó nói thành lời: Trẫm còn chưa tới năm mươi, còn đang độ sung sức, lẽ nào trẫm... trẫm già rồi sao?

Ông ta càng nghĩ như vậy, trong lòng lại càng sợ hãi, đến cả việc triều chính cũng không còn tâm trạng đâu để xử lý.

Con người đều sẽ có lúc già đi, nhưng đối với bậc đế vương không gì không làm được thì việc phải chấp nhận sự thật rằng mình đang già đi là một điều vô cùng khó khăn, khó khăn hơn bất cứ người nào khác.

Trẫm già rồi, già rồi thì sau đó sẽ như thế nào.

Khi Vĩnh Chiêu Đế lại tỉnh từ trong giấc mộng một lần nữa, Cầu Ân vội bước đến trước mặt ông ta, ân cần hỏi han: “Hoàng thượng, người sao rồi? Hay là để nô tài đi mời Chu thái y tiến cung?”

Vĩnh Chiêu Đế lắc đầu, ra hiệu bảo Cầu Ân lau mồ hôi đầm đìa trên trán mình, sau đó mới lên tiếng: “Trẫm không sao, việc này không được rêu rao ra ngoài.”

Chuyện tinh thần ông ta mệt mỏi rã rời, lực bất tòng tâm đương nhiên không thể truyền ra khỏi điện Tử Thần, nếu không... sợ rằng đất nước sẽ gặp phải một trận trời rung đất chuyển.

Cầu Ân cung kính nhận lệnh, suy nghĩ rồi nói: “Mấy ngày gần đây tinh thần hoàng thượng mệt mỏi, chi bằng gọi thái y khác tới khám thử xem sao?”

Người có đủ tư cách thăm bệnh cho hoàng thượng tại Thượng Dược Cục đương nhiên chỉ có Chu thái y, đây là người mà Vĩnh Chiêu Đế tín nhiệm nhất, việc đổi một thái y khác là điều không thể, điều này Cầu Ân rất rõ, thế nhưng...

Thế nhưng, theo y thấy, sức khỏe của hoàng thượng đã không còn được như lúc trước, dường như cả thân thể và tinh thần đều đang sa sút từng ngày, nghỉ ngơi cũng không thể khôi phục lại.

Đốc chủ đã từng nói, Chu thái y là người thành thật, y thuật cao siêu, là người có thể tin được, nếu Chu thái y nói thân thể hoàng thượng không có bệnh tật gì thì có thể tin tưởng, thế nhưng Cầu Ân thực sự cảm thấy có vẻ không đúng.

Vĩnh Chiêu Đế tức giận nhìn Cầu Ân, cất giọng lạnh lùng: “Trẫm đã nói, không cần thái y khác chẩn bệnh, tên nô tài nhà ngươi không nghe được mệnh lệnh của trẫm sao? Nếu tình hình thân thể của trẫm truyền ra ngoài, cẩn thận đầu của các ngươi đấy!”

Cầu Ân lập tức cúi đầu vâng dạ, ánh mắt lại trở nên nghiêm nghị hơn.

Ngoài tinh thần không tốt ra, đến cả tính tình của hoàng thượng cũng biến thành nóng nảy gắt gỏng. Người ta hay nói cảm xúc vui giận của đế vương thường không để lộ ra mặt, thế nhưng gần đây số lần hoàng thượng tức giận lại quá nhiều rồi!

Xem ra, phải lập tức báo cho đốc chủ biết về tình hình sức khỏe của hoàng thượng, để đốc chủ ra quyết định mới được.

Bất cứ việc gì xảy ra ở điện Tử Thần cũng là tiêu điểm chú ý của hậu cung, dù cho Vĩnh Chiêu Đế đã ra lệnh, bắt Cầu Ân và các nội thị, cung nữ không được tiết lộ tin tức, thế nhưng vẫn có một vài người thông minh, nhạy bén đã sớm đoán ra được tình hình thân thể của đế vương.

Đương nhiên, có người vui, cũng có người buồn.

Trong những người buồn đó có Thuần phi Diệp Tự đang tạm thời cai quản hậu cung.

Nàng cau mày, hỏi An Nghi cô cô một lần nữa: “Sức khỏe của hoàng thượng thật sự không còn được như lúc trước? Cầu Ân không nói sai đấy chứ?”

Mới đầu nàng đã từng nghĩ, có phải hoàng thượng bị người ta âm thầm hãm hại, có khi nào bị trúng độc mà không hề hay biết giống như Trưởng công chúa điện hạ lúc trước không.

An Nghi cô cô khẳng định: “Bẩm nương nương, thật sự là như vậy, Cầu Ân đã bí mật sai Trần Diệu Thủ đi gặp hoàng thượng. Hoàng thượng không trúng độc, Trần Diệu Thủ nói... đây là triệu chứng hoàng thượng đang già đi.”

Triệu chứng già đi?

Diệp Tự trầm tư không nói, lông mày vẫn luôn nhíu chặt.

Hoàng thượng đã đến tuổi này rồi, hoàng tôn cũng đã có từ lâu. Nếu là gia đình dân chúng bình thường thì đương nhiên có thể nói là già, thế nhưng đế vương có thái y chăm sóc, quá trình già đi chậm hơn người bình thường rất nhiều, thậm chí còn không cảm nhận được rõ ràng.

Trong lòng Diệp Tự có cảm giác lo lắng khó tả. Lúc này, Uông Ấn còn ở đạo Giang Nam, thời gian cấm túc của hoàng hậu nương nương lại sắp hết, vậy mà hoàng thượng lại đột nhiên xuất hiện triệu chứng già đi?

Nàng còn chưa nghĩ ra nguyên do tại sao thì ngoài điện đã có nội thị vội vã tới bẩm báo: “Nương nương, xảy ra chuyện lớn rồi, hoàng thượng hôn mê rồi!”

Diệp Tự đứng bật dậy, ánh mắt tràn đầy vẻ không dám tim.

Sắc mặt nàng bỗng chốc trở nên vô cùng căng thẳng, tim cũng như bị treo lên, biết sóng gió ngập trời sắp ập tới.